QUẺ TÌNH THƯỢNG THƯỢNG

Chương 02: Lâm Thần Hi

Buổi tối ở ký túc xá tán gẫu, Mộc Tử nói: "Lạc Lạc, cậu có phải thích anh chàng đẹp trai đó rồi không? Sao rồi, có cần chị em giúp đỡ không?"

Cô ấy cười nháy mắt với tôi.

 

"Trai nhà tớ hơi nhát gan, các cậu đừng dọa mất." Tôi ngậm kẹo mút, nói đùa.

"Đã là ‘trai nhà tớ' rồi, tiến triển nhanh ghê nha." Tiểu Tứ cũng chen vào.

 

"Trà sữa tớ muốn uống trà ô long kem cheese." Mộc Tử kéo ghế đến bên cạnh tôi, khoác vai tôi.

"Tớ gì cũng được, có cái uống là được, không kén chọn." Tiểu Tứ cũng đưa một tay ra.

"Đều có phần, đều có phần, nhưng mà, trong vòng mười phút tớ muốn có toàn bộ thông tin của anh ấy, giao cho các cậu đấy."

 

"Yes sir!" Hai người chào theo kiểu quân đội, lập tức cầm điện thoại đi dò la.

Nửa tiếng sau, mọi người trao đổi thông tin.

 

"Người này là Lâm Thần Hi, khoa Kiến Trúc, năm hai lớp 3, năm ngoái xuất hiện liên tục trên tường tỏ tình, tớ đã nói là nhìn quen quen, nhưng vẫn chưa thoát ế, tớ hỏi bạn tớ đang học khoa Kiến Trúc thì nghe nói người này nhân phẩm không tốt lắm, nhưng cụ thể thế nào thì cô ấy cũng không rõ, dù sao cũng không cùng lớp với anh ta." Mộc Tử vừa nói vừa lắc đầu.

 

"Lạc Lạc, hay là mình đổi mục tiêu đi, trai đểu thì đừng dính vào." Tiểu Tứ cũng nói.

 

"Nhưng tớ luôn cảm thấy anh ấy không phải người như vậy, có phải là anh ấy không thích nói chuyện, nên mọi người không hiểu anh ấy?" Tôi dè dặt hỏi.

 

Tiểu Tứ lắc ngón trỏ: "Nhưng người ta cũng không thể vô cớ nói nhân phẩm anh ta không tốt chứ, hơn nữa mặt lạnh như tiền, nhìn là thấy không biết dỗ dành con gái rồi, giống hệt Ngô Vũ Hằng, chị em cậu đây đã có bài học rồi, cậu đừng dẫm vào vết xe đổ nữa."

 

Tôi nhìn Mộc Tử, cô ấy cũng nhìn chúng tôi, nói: "Đừng nhìn tớ, tớ thấy hai cậu nói đều có lý, tớ giữ thái độ quan sát."

 

Mấy ngày sau, tôi không còn gặp lại Lâm Thần Hi, cho đến chiều Chủ nhật tôi mang tài liệu đi tìm giáo viên hướng dẫn.

 

Trên đường thấy một chú mèo vàng nhỏ, khá gầy, cứ kêu meo meo theo tôi, nhưng lúc đó tôi không có đồ ăn, hơn nữa giáo viên hướng dẫn đang cần gấp tài liệu, nên tôi đành bỏ mặc chú mèo chạy đến văn phòng.

 

Nộp xong tài liệu, tôi lập tức đến siêu thị ở phố ẩm thực mua một ít cánh gà, cá hộp,... cũng không biết mèo có ăn không.

 

Chạy đến chỗ gặp chú mèo, một bóng lưng đen lại xuất hiện trong tầm mắt.

Anh đang ngồi xổm trên mặt đất, chú mèo vàng nhỏ đang ăn thức ăn cho mèo trước mặt anh.

Tôi đi tới, mỉm cười chào: "Chào, lại gặp nhau rồi."

 

Anh để lại thức ăn cho mèo, đứng dậy định rời đi, tôi nhanh tay lẹ mắt lập tức kéo anh lại: "Tớ đáng sợ vậy sao? Cũng đâu có ăn thịt cậu mà cậu chạy cái gì?"

 

Anh cúi đầu, mím môi: "Tôi không quen cô, buông ra."

"Vậy bây giờ làm quen là được chứ. Chào cậu, tớ tên là Tần Lạc."

 

Anh rút tay về, không nói gì, tôi cũng không mong anh sẽ nói tên cho tôi biết.

"Chú mèo này luôn là cậu cho ăn sao?" Tôi chuyển chủ đề, cố gắng tìm chút gì đó để nói chuyện tiếp.

 

"Thỉnh thoảng, cô có thể gọi nó là Coca." Nói xong anh liền bỏ đi.

 

Tôi cũng không đuổi theo nữa, ngồi xổm xuống gọi một tiếng Coca, chú mèo meo meo đi đến bên chân tôi.

 

Tôi nhìn bóng lưng anh rời đi, luôn cảm thấy anh hẳn là người tốt, chỉ là không thích giao tiếp với người khác thôi.

 

Trên đường về, đang lướt tường tỏ tình thì vừa hay thấy một thời khóa biểu của khoa Kiến Trúc, thấy họ đang thảo luận về một môn học bắt buộc tên là Thiết kế Kiến Trúc.

 

Trong thời khóa biểu của bạn học kia là chiều thứ tư tiết 1, 2, vừa hay tôi không có tiết, đến xem náo nhiệt biết đâu lại gặp được Lâm Thần Hi.

Bạn cần đăng nhập để bình luận