Phép Thử

4,5,6:

4.

Anh đưa tôi về nhà. Trên đường về, anh vẫn không nói nhiều, còn tôi thì ngồi trên chiếc G-Class của anh ríu rít không ngừng.  

Đến trước cửa nhà, anh nhìn căn phòng thuê cũ kỹ rộng vỏn vẹn hai mươi mét vuông của tôi, trầm ngâm suy nghĩ.  

"Em ở đây à?" 

"Đúng vậy, chỗ này rẻ, lại ít người ở, không lo làm phiền hàng xóm."  

"Ở đây không an toàn lắm đâu, khá hẻo lánh."  

Tôi cố tỏ ra kiên cường: "Em lắp ba cái khóa cửa lận, dù không thể đảm bảo an toàn tuyệt đối nhưng cũng có chút an tâm. Không sao đâu, anh không cần lo cho em, cũng không cần sắp xếp ký túc xá cho nhân viên, em tự lo được… thật mà." 

Anh mở cửa sổ xe, im lặng một lúc rồi nói: "Vậy đi..."

Quả nhiên, thấy tôi thảm quá, anh muốn bố trí cho tôi ký túc xá rồi nhỉ?  

"Kết hôn với tôi, dọn đến biệt thự của tôi đi."  

Tôi: "???" 

5.

Gia đình tôi có một khả năng đặc biệt, mẹ tôi đã nói với tôi trước khi bà mất. Chỉ cần hôn là có thể biết đối phương có phải chân ái hay không. Nhưng mẹ đi sớm quá, chưa kịp dạy tôi cảm giác của "chân ái" khi hôn sẽ như thế nào.  

Tôi nhìn vào đôi mắt nghiêm túc của Chúc Nhung: "Muốn kết hôn à? Được thôi, vậy thì mình hôn thử trước đã."  

Nói rồi, tôi nghiêng người tiến lại gần.  

Tên này, hôn cũng không chịu nhắm mắt, làm tôi ngại c.h.ế.t đi được!  

Ai dè môi vừa chạm nhau, tôi đã vội bám vào ghế, bắt đầu nôn khan.  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phep-thu-akpg/456.html.]

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Khóe môi Chúc Nhung lập tức trễ xuống tận đất, đợi tôi lau sạch miệng, anh ta dùng một tay nắm lấy mặt tôi: "Vẫn chưa thử ra à?"  

Công khai uy hiếp!  

Nhưng mà… mặc dù tôi bị nôn khan, nhưng cảm giác lúc đó thực ra cũng không tệ lắm?  

Nhưng điều này chắc chắn không thể là cảm giác của "chân ái" được…  

Nhìn gương mặt điển trai của anh ta, tôi khó khăn phun ra mấy chữ: "Ợ… nghén ấy mà, đừng bận tâm." 

6.

Tôi quyết định kết hôn với Chúc Nhung.  

Dù sao tôi cũng không thể trả nợ cờ b.ạ.c cả đời được.  

Nhưng Chúc Nhung nói anh ta không thích ép buộc người khác (chính miệng anh ta nói đấy! Ai tin được không? Ánh mắt lạnh lùng của anh ta lúc tôi nôn khan hôm đó á!), thế nên anh ta đồng ý chờ tôi tìm được "chân ái" rồi sẽ ly hôn.  

Sau này tôi mới biết Chúc Nhung là người trong hắc đạo. Anh ta là Nhị thiếu gia của tập đoàn Chúc thị, công ty do anh trai anh ta quản lý, một người làm ăn chính thống, một người kiểm soát thế giới ngầm.  

Tôi từng hỏi tại sao anh ta lại chọn tôi, rõ ràng có hàng vạn streamer xinh đẹp hơn tôi ngoài kia.  

Anh ta nói: "Tôi biết em nợ rất nhiều tiền nhưng vẫn có thể cười được, cảm thấy rất rung động. Tôi mong sau này lúc mệt mỏi trở về nhà, chỉ cần nhìn thấy em, tôi sẽ cảm thấy khá hơn."

Tôi cười cười hỏi lại: "Người có tiền cũng biết mệt sao?"

Anh vòng tay ôm lấy eo tôi: "Đôi khi ra ngoài đánh người, nắm đ.ấ.m cũng mệt mà."

Tôi sợ đến mức run b.ắ.n lên.  

Anh ta mỉm cười nhạt, cánh tay ôm tôi càng siết chặt hơn: "Nhưng về nhà, tay tôi chỉ dùng để ôm em thôi." 

Anh ta thực sự làm như vậy, nhưng đến lúc đi gặp ba tôi, trong tay lại cầm theo một con dao...  

Ba tôi tuy đáng ghét, nhưng cũng không đến mức phải chịu kết cục này chứ?

Bạn cần đăng nhập để bình luận