Phép Thử

10,11:

10.

Ban đầu, Chúc Nhung chỉ định đưa tôi đến rồi đi lo công việc khác. Nhưng sau khi nghe câu chào của Phó Chu Từ, anh ta không còn bận việc nữa... lập tức kéo ghế nhỏ, ngồi cạnh đạo diễn.  

"Đạo diễn Quách, tôi nhắc lại lần nữa, tất cả cảnh thân mật nếu có thể dùng diễn viên đóng thế thì dùng, nếu không được thì cũng phải quay góc tránh."

Đạo diễn Quách lau mồ hôi: "Được, được, được!" 

Ai bảo Chúc Nhung là nhà đầu tư chứ.  

Tôi từng hỏi đạo diễn: "Tại sao lại mời Phó Chu Từ làm nam chính? Đây chỉ là một bộ phim chiếu mạng kinh phí thấp mà." 

Ông ấy trả lời: "Chính anh ta tự tiến cử. Cậu ấy từng đóng vai tương tự rồi, diễn xuất rất tốt, phù hợp với yêu cầu của cô."  

Tôi: "Anh ta đúng là dám đề cử, còn ông thì đúng là dám nhận..."

Sau khi biết nam chính là Phó Chu Từ, tôi nhận ra bộ phim này chắc chắn sẽ được rất nhiều người quan tâm.  

Ngay trong đêm, tôi vội vàng lên Weibo xóa sạch mấy bài đăng điên khùng trước đây rồi đổi dòng trạng thái cá nhân thành:  

[Đừng tìm nữa, tôi vốn dĩ chỉ là một đống hoang tàn.] 

Ít ra tôi vẫn còn chút tự giác của một cựu streamer lách luật. Vai nữ phụ là một diễn viên tuyến mười tám, thuộc dạng có chút thực lực, từng có vài vai diễn gây ấn tượng nhưng ít ai nhớ rõ tên.  

Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333

Nghe nói lý do chính khiến cô ấy không nổi tiếng là vì quá kiêu ngạo, không chịu nhún nhường trước mấy ông lớn thích mình.  

Hôm khai máy, cô ấy mặc áo crop top đen, dẫn theo một trợ lý, mỗi người kéo một vali bước vào đoàn phim.  

Khi lịch sự chào tôi, cô ấy hỏi: "Nữ chính?" 

"Ừ."

Cô ấy liếc nhìn Chúc Nhung, lúc đó đang rót nước cho tôi: "Người phục vụ trà nước kia là của cô à?" 

Tôi không định giải thích thân phận của Chúc Nhung, vì biết Hà Phi rất ghét kiểu người thích dựa dẫm vào quan hệ.  

"Anh ấy là chồng tôi."

Mắt cô ấy ánh lên vẻ kinh ngạc, nhưng nhanh chóng mỉm cười: "Tốt đấy." 

Kể từ đó, cô gái lạnh lùng như băng trong lời đồn lại đối xử với tôi như kẹo ngọt tan chảy. Có lẽ câu nói kia của tôi đã khiến cô ấy cảm động, nên cô ấy rất sẵn lòng dạy tôi diễn xuất.  

Phải công nhận, cô ấy thực sự có thực lực. Dù bình thường có hơi lạnh lùng, nói chuyện cũng không quá khéo léo, nhưng khi diễn vai tiểu thư kiêu kỳ thì hoàn toàn nhập vai.  

Tôi thực lòng thích sự nỗ lực của cô ấy.  

...

Phó Chu Từ cũng thường xuyên tập diễn với tôi. Anh ta hay dậy sớm để cùng tôi đọc lời thoại.  

Chúc Nhung thì không có thói quen dậy sớm, nhưng vẫn kiên trì theo tôi, thậm chí còn đọc lời thoại của mấy nhân vật quần chúng. Có lúc buồn ngủ quá, anh ta vừa đọc vừa gật gù, cuối cùng dựa hẳn vào vai tôi.  

Phó Chu Từ thấy phiền, bèn mua cho anh ta một cái gối cổ, bảo anh ta ra ghế nằm ngủ. Chúc Nhung không chịu, đổi thành vừa quàng gối cổ, vừa tựa vào vai tôi ngủ.  

Ban ngày, anh ta lúc nào cũng bộ dạng uể oải, như thể chẳng quan tâm đến điều gì. Nhưng đến tối lại ấm ức ôm tôi, than phiền: "Lời thoại trong kịch bản ngọt quá mức rồi. Em chưa từng nói mấy câu này với anh."

...

Bộ phim có chút ngược tâm.  

Có một phân cảnh tôi vừa khóc vừa hỏi Phó Chu Từ: "Anh có từng yêu em không?"

Sau đó, anh ta cúi xuống hôn tôi.  

Dù đã quay đến khuya, hơn nữa cũng đã thống nhất dùng góc máy tránh hôn thật, nhưng khi cảnh đó được quay, mắt Chúc Nhung bên cạnh máy quay trợn to như chuông đồng.  

Tôi níu lấy tay áo Phó Chu Từ, ngước mắt nhìn anh ta: "Rốt cuộc anh đã từng yêu em chưa?" 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/phep-thu-akpg/1011.html.]

Giây tiếp theo, Phó Chu Từ hơi cúi xuống, lướt qua môi tôi, rồi ngẫu hứng thêm một câu thoại: "Em nghĩ sao?"  

Đạo diễn phấn khích đến mức suýt nhảy lên: "Tuyệt vời! Cảnh này nâng tầm cảm xúc lên một bậc!" 

Chúc Nhung không ngồi yên nữa, quát to ba tiếng: "Cắt! Cắt! Cắt!"

Phó Chu Từ nheo mắt nhìn anh ta, cười nhạt: "Sao thế? Diễn không đạt à? Vậy quay lại lần nữa?"

Chúc Nhung không kìm được, nổi giận: "Cút! Không phải đã nói là chỉ quay góc tránh sao?"

"Lỡ chạm vào thôi mà, diễn viên cả mà, có gì to tát đâu?" Phó Chu Từ nhìn tôi dò xét.  

Tôi sững người.  

Không phải vì bị hôn bất ngờ, mà vì... tôi không cảm thấy buồn nôn.  

11. 

Tôi không thể nhập tâm nổi, đành phải tạm ngừng quay. 

Nhìn ra tâm trạng tôi không tốt, Chúc Nhung đưa tôi đến trấn cổ gần đó để ngắm hoa đăng. Trên đường đi, anh không nhịn được mà hỏi: "Hôm nay anh ta hôn em, em không buồn nôn... Vậy... em thích anh ta sao?"

Tôi im lặng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Không biết."  

Phó Chu Từ là mối tình đầu của tôi, khi đó tôi vừa vào đại học, tình cảm vô cùng trong sáng. Chúng tôi chưa từng hôn nhau, hành động thân mật nhất chỉ là ôm.  

Hồi đó anh ta nói: "Bây giờ anh không có gì cả, phải cố gắng học tập, sau này chăm sóc em."*

Vì không có tiền, thời gian rảnh chúng tôi đều đi làm thêm.  

Tôi từng tưởng tượng vô số lần về khoảnh khắc nụ hôn đầu tiên. Nhưng sau khi biết tôi nợ một số tiền khổng lồ, anh ta chùn bước.  

Từ đó, anh ta nhìn tôi như rắn rết.  

Tôi từng đau khổ suốt một thời gian dài, thậm chí có lúc muốn từ bỏ bản thân.  

Tôi đối với anh ta... có rất nhiều tiếc nuối.  

...  

Tôi và Chúc Nhung đứng trên cầu, ngắm từng chiếc hoa đăng trôi trên mặt nước. Gió nhẹ lướt qua, tay Chúc Nhung đặt trên lan can siết chặt rồi buông lỏng.  

Tôi bỗng nhiên nhẹ nhõm hơn.  

Tôi không rõ tình cảm của mình dành cho Chúc Nhung là gì, nhưng đối với Phó Chu Từ, chắc chắn không còn cảm giác nữa.  

Nghĩ lại cảnh hôn kia, dù về mặt sinh lý tôi không buồn nôn, nhưng về tâm lý vẫn có chút phản cảm.  

Tôi quay sang nhìn Chúc Nhung đang thất thần nhìn mặt hồ, bỗng nhiên véo má anh ta: "Không thích."  

Anh ta giật mình, luống cuống: "Không thích ngắm hoa đăng à? Vậy đi dạo trung tâm mua túi nhé?"  

"Không phải. Là câu hỏi anh hỏi tôi trên xe." 

Anh ta ôm lấy vai tôi: "Vậy chúng ta đi mua túi đi."  

"Tôi không thích Phó Chu Từ."  

"Anh biết mà. Hôm nay anh vui, muốn mua thêm cho em mấy cái túi, không được sao?"

Tối đó, anh ôm tôi ngủ.  

Tôi lặng lẽ rời khỏi vòng tay anh ta, định xuống giường. Nhưng lập tức tỉnh dậy, mắt còn chưa mở nổi, nhưng vẫn theo bản năng kéo tôi lại, khàn giọng hỏi: "Đi đâu thế, bảo bối?"

"Khát nước, xuống uống chút nước."  

Nghe vậy anh mới yên tâm, cuộn người trong chăn ngủ tiếp.  

Miệng lẩm bẩm: "Lần sau phải thêm điều khoản không được hôn nữ chính vào hợp đồng mới được."

Bạn cần đăng nhập để bình luận