OAN GIA NGÕ HẸP

Phần 4: Cơm hộp của Sở Quân

{13}

Tiễn công tử bột đi, vừa đúng giờ ăn trưa. Là một người phụ nữ hiện đại có ý thức tự quản lý bản thân, tôi càng phải chú ý đến việc kiểm soát cân nặng khi mùa đông dễ béo đến gần. Giữa buổi trưa, tôi vừa lơ đãng đảo đũa trong hộp cơm toàn rau xanh, vừa tức cảnh sinh tình sáng tác một bài thơ mang đậm phong cách tiên phong hiện đại:

"Tôi đang ăn thịt,

Tôi đang ăn thịt kho tàu,

Tôi đang ăn thịt lợn vải thiều*,

Tôi đang ăn thịt anh đào..."

Sở Quân như bóng ma bưng hộp cơm xuất hiện sau lưng tôi, thản nhiên nói:

"Cậu đang nằm mơ,

Cậu đang nằm mơ giữa ban ngày..."

Tôi: "..."

 

* Thịt lợn vải thiều là một món ăn truyền thống của Phúc Kiến bắt chước vải thiều về hình thức và hương vị.

 

{14}

Là một người đã có ba năm kinh nghiệm đi làm, trái tim tôi đã lạnh lẽo như mùa đông không có lò sưởi ở Phúc Kiến, không ai có thể làm tổn thương tôi nữa. Là bậc thầy làm màu, tôi nhất định phải gỡ lại một ván.

Tôi còn chưa kịp mở miệng, Sở Quân đã hỏi: "Ồ, giảm cân à! Mấy thứ xanh lè này cậu cũng nuốt trôi được sao?"

Tôi: "..." Hu hu, tôi bị tổn thương rồi.

 

{15}

Cơm hộp của Sở Quân thơm quá, dù đã cố gắng kìm nén ánh mắt thèm thuồng, tôi vẫn “ăn vụng” bằng mắt mấy miếng sườn xào chua ngọt của cậu ấy.

Sở Quân ân cần hỏi: "Đi khám bác sĩ chưa?"

Tôi nói: "Tớ có bệnh tật gì đâu!"

Bạn cần đăng nhập để bình luận