OAN GIA NGÕ HẸP

Phần 1: Tái ngộ nơi công sở

{01}

Vì cãi nhau, cậu ấy vào Thanh Hoa, tôi vào Bắc Đại. Học xong trở về, tôi và Sở Quân lại làm việc cùng một công ty, cùng vị trí copywriter.

 

Tôi, với tư cách là sinh viên ưu tú chuyên ngành nghiên cứu ‘Văn học Versailles’ *, phụ trách viết content “sống ảo” cho những khách hàng muốn thể hiện nhưng lại không biết cách làm màu.

 

Cậu ấy, với tư cách là sinh viên ưu tú chuyên ngành ‘Giao Tiếp Mỉa Mai’, phụ trách “bóc phốt” những content sống ảo “kém sang” của khách hàng. Chúng tôi làm việc ở hai phòng đối diện cách nhau một hành lang, tính chất công việc trái ngược, thường tự nhận đơn riêng và luôn nhìn nhau với ánh mắt khó chịu.

 

   * Văn học Versailles: Đây là một trào lưu trên mạng xã hội Trung Quốc, chỉ kiểu viết bài khoe khoang một cách trá hình, giả vờ than thở, kể khổ nhưng thực chất là để khoe mẽ sự giàu có, thành công, địa vị của mình. "Văn học Versailles" được đặt tên theo Cung điện Versailles, biểu tượng của sự xa hoa, lộng lẫy.

 

{02}

Do thành tích xuất sắc, khách hàng quen đã tặng tôi một lá cờ thi đua, trên đó ghi:

‘Ẩn mình khiêm tốn, đọc vạn cuốn khoe khoang.

 

Lựa lời gọt chữ, chưa từng trượt ngón làm màu. "

 

{03}

Sau một tuần nghỉ, tôi vừa đẩy cửa bước vào văn phòng thì thấy Sở Quân, ngồi ngay ngắn ở chỗ làm việc, âu phục thẳng thớm, đeo kính gọng vàng, trông ra dáng người thành đạt, trên khuôn mặt trắng trẻo nở nụ cười nhạt. Tôi nhìn thấy bức tường phía sau cậu ấy cũng treo một lá cờ thi đua:

" Cần mẫn siêng năng, nghiệp cà khịa nở hoa.

Âm dương quái khí, châm biếm mấy c-o-n c-h-ó làm màu. "

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận