Nữ Tôn: Phong Sư
Chương 1: Đại kiếp số
Chương 1: Đại Kiếp Số
Vân Sơn, dãy núi quanh năm mây phủ. Từng tầng sương như dải lụa bạc quấn quanh sườn núi, sâu thấy đáy, cao chẳng đỉnh. Giữa màn sương mờ ảo , một bóng áo lam lặng lẽ bước xuống từng bậc đá rêu trơn.
Người vóc dáng cao gầy, tay áo phất nhẹ, cỏ cây hai bên như nghiêng né tránh. Mỗi bước chân đều mang khí tức linh động, nhẹ như gió sớm, nhưng ánh mắt nàng lạnh nhạt đến mức khiến rùng .
Phong Sư, tử chân truyền cuối cùng của Vân Sơn.
Mới sáng nay, nàng sư phụ tống cổ khỏi núi.
Không vì phạm giới, mà vì học thành tài.
“Xuống núi . Thiên đạo vận chuyển, ngươi là chúng sinh một đường sinh cơ! Ngươi nếu còn ở , e rằng núi chẳng còn.”
Sư phụ như thế, giọng trầm mà buồn. Phong Sư hiểu, nhưng vẫn quỳ lạy, dập đầu mười cái, mang theo một quyển sổ cổ và chuỗi linh thạch mờ ánh mà rời .
Chẳng ngờ, bước đến chân núi, nàng liền cảm thấy gió lạnh quét qua gáy, lông tơ dựng . Một luồng tử khí buông xuống, tràn ngập huyết quang tai nạn.
Trán Phong Sư khẽ giật, tay kết pháp ấn, mắt hiện kim quang. Chỉ một khắc, sắc mặt nàng trắng bệch.
“Đại kiếp buông xuống?”
Trong thiên cơ, nàng thấy đều là nước, đất sụp trời đổ, chúng dinh c.h.ế.t chìm trong nước. Còn chính nàng, tử gần!
Phong Sư hít sâu, xoay định núi.
khi nàng ngẩng đầu mặt còn là Vân Sơn.
Chỗ núi cao sừng sững biến mất, chỉ còn trơ trọi một đất bằng phẳng, gió thổi cỏ lay. Núi, rừng, sương, tiên môn… Tất cả như từng tồn tại.
Phong Sư há hốc miệng, suýt rơi cả chuỗi linh thạch. Một lát , nàng nghiến răng c.h.ử.i thề.
“Con nó, thật sự là đuổi hả!”
Tiếng mắng vang vọng giữa núi rừng, gió đáp bằng một tràng hú dài.
Nàng chống eo, thở dài, ngửa mặt trời. Ánh dương rực rỡ chiếu lên khuôn mặt thanh lệ đến quá đáng. Phong Sư sờ sờ sống mũi, nhỏ giọng lẩm bẩm:
“Thôi thì… Xuống núi là xuống núi. Dù trời định, ngăn cũng chẳng .”
nghĩ tới đại kiếp , lòng nàng lạnh. Là tính mệnh, hiểu rõ: Có những kiếp nạn là của thiên địa, nhân lực thể xoay chuyển. Phòng thì may, tránh thì thể, hóa thì càng .
Cả đêm hôm đó, Phong Sư bên đường, lấy la bàn và thiên cơ kính, ngừng tính toán. Ánh sáng lam từ kính phản chiếu lên gương mặt nàng, từng đường thần văn bay từ đầu ngón tay. Càng tính, sắc mặt nàng càng tái.
Vấn là:' Hồng thủy.
Toàn cầu.
Không còn sinh cơ.'
Nàng run tay, cây bút rơi xuống đất.
“Thế là tận thế …”
Nàng lẩm bẩm, trong lòng dâng lên một nỗi bất an hiếm . Dù học đạo mấy chục năm, dù từng xem qua vô thiên cơ, đây là đầu tiên nàng thật sự thấy 'Đại kiếp '.
Phong Sư quyết định thể yên.
Ngày hôm , nàng dùng linh thuật kết nối mạng lưới thông tin hiện đại của nhân gian. Vừa đặt chân xuống thành phố, nàng hàng loạt bảng quảng cáo, xe cộ, và tiếng khiến cho choáng váng.
“Hiện đại ồn ào thật.” Nàng cau mày, cầm điện thoại mà sư phụ để một vật linh, cảm ứng thời đại, mở tài khoản. Bởi vì chỉ internet mới là con đường nhanh nhất tiếp cận .
Tên tài khoản liền gọi: Đại Kiếp Số
Giới thiệu: “Đại kiếp sắp đến. Hãy lắng .”
Ban đầu video chẳng ai để ý. nàng bỏ cuộc. Còn mở dịch thuật, tại mỗi quốc gia đều tuyên truyền.
Mỗi ngày, Phong Sư đều đăng video giảng giải đạo lý vận mệnh, kèm theo phương pháp sinh tồn, một vài thuật tinh lọc nước, cách lập trận hộ gia, cách chọn vùng cao tránh nạn. Giọng nghiêm trang, lời lẽ tràn đầy linh khí, nhưng với dân mạng, chẳng khác gì một kẻ giả thần giả quỷ.
Dưới phần bình luận, chế nhạo:
“Diễn giỏi đấy chị gái!”
“Ngày tận thế ? Bao giờ, để em còn nghỉ ?”
“Coi chừng kiện vì tung tin thất thiệt nha!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-ton-phong-su/chuong-1-dai-kiep-so.html.]
"Không thể mê tín."
"Đẹp thế cô bé, giới giải trí ."
Phong Sư xong, chỉ lắc đầu, thở dài.
vẫn kẻ tò mò, thử nhờ nàng tính mệnh. Phong Sư khẽ một , xuống vài con , đó kết quả.
“Nhà ngươi trong ba ngày tới tránh hướng tây, cẩn thận.”
Ba ngày , kẻ đó lên mạng : “ thoát c.h.ế.t thật ạ! Cô là thật đại sư."
Rất nhiều đến tính, đều chuẩn.Tin tức lan dần, tin, sợ, kẻ tò mò. Tài khoản của Phong Sư bắt đầu chú ý. càng tính, nàng càng thấy mệt.
Thọ nguyên nàng vốn dài, nay hao tổn như nước chảy. Mỗi tính thiên cơ, sinh khí trong như rút từng tấc. Da nàng trắng nhợt, tay run rẩy.
'Không … nếu còn tiếp tục, c.h.ế.t mất.
nếu , ai sẽ cảnh báo thế nhân?'
Nàng dùng hết tàn, hàng trăm video hướng dẫn chuẩn lương thực, sinh tồn, lập pháp trận hộ gia. Mỗi video đều mang trớ chú xong nhớ in trong đầu, nhưng mạng hệ thống quét xóa vì “nội dung mê tín”.
Phong Sư màn hình trống rỗng, môi run run, nhịn c.h.ử.i bậy, chỉ là lời chút vô lực:
"Các ngươi… thật sống ?"
Nàng cam chịu, lập pháp trận cực đại, mượn thiên khí môi giới, ép cho bộ thế giới mỗi khi mở mạng đều thấy video của nàng treo trang chủ của các nước thế giới.
Pháp trận khởi động, bầu trời đỏ rực, sấm sét cuộn lên, nàng phun m.á.u ba . Mở trực tiếp!
Khi trận thành, thể nàng như tro tàn, linh khí cạn kiệt.
Trước khi ngã xuống, Phong Sư khẽ:
"Moá nó, đúng là nợ các ngươi! Được , c.h.ế.t , ít nhất… sẽ tin."
“Ta là Phong Sư. Người của Vân Sơn. Thiên đạo biến, kiếp tới, hồng thủy sẽ diệt vạn sinh linh. Ta lấy cái c.h.ế.t chứng minh lời dối.”
Người xem nhao nhao:
"Thật giả, hiệu ứng quá thật ."
“Lại content câu view!”
“Chắc dàn dựng thôi!”
“Đừng bậy!”
"Ta cảm thấy chút thật! Ê ..."
Phong Sư mỉm , lẽ sắp c.h.ế.t, nên tâm cũng mềm, giọng càng mềm như nước, như thần linh ôn nhu ái thế nhân:
“Các ngươi tin cũng . hãy nhớ kỹ nửa năm nếu bầu trời đỏ lên, hãy tìm vùng cao nhất chạy, thuyền lớn. Ta chỉ thể giúp đến thế thôi.”
Nói xong, nàng trời vươn tay, sư phụ cảnh hẳn là sẽ đau lòng... Nàng cũng luyến tiếc, tiếc rằng duyên tẫn tại đây! Một giọt lệ ngưng , thể nàng dần tiêu tán...
Chuyện chút xôn lớn, cả thế giới tranh cãi, là thật, vấn là giả.
Ngày hôm , cầu rung chuyển.
Bầu trời xuất hiện quang ảnh lạ, như một dải tím chảy rộng tinh quang. Trong quang ảnh đó, ảnh Phong Sư tươi hiện , đến mức chúng sinh dám thẳng, đáng tiếc nhớ nổi, kinh dị.
Các quốc gia chấn động. Người từng nàng nay im lặng bầu trời, dòng chữ cuối cùng
“Phong Sư – Chân thần. Thiên Đạo ghi công.”
...
Từ đó, khắp nơi dựng tượng, thờ phụng nàng như một vị thần. Mọi tìm nàng, đều dấu vết để , Ngay cả Vân Sơn nơi nàng cũng ở !
Đối diện nửa năm Đại kiếp , các quốc gia bắt đầu hợp tác ứng đối. Còn nhiều nhớ Phong Sư dạy thuật pháp, bắt đầu học theo...
Phong Sư chẳng .
Lúc tinh quang tan , linh hồn nàng dòng xoáy nào đó kéo xuống, rơi qua muôn trùng thế giới.
Tiếng gió rít bên tai, nàng nhắm mắt, ý thức m.ô.n.g lung chỉ kịp lẩm bẩm:
“Ta… Lại trời chơi nữa ?”
Rồi bóng tối ập đến. Mông lung vô lực mở mắt, ý thức nàng nhỏ chỉ tầm tám tuổi bộ dáng, giữa con đường đá xa lạ.
Trời đổ mưa li ti. Xa xa, đoàn ngựa đang tiến đến. Một tiếng hét vang lên:
“Hình như phía đứa nhỏ! Mau báo cho điện hạ!”
Phong Sư mơ hồ tiếng bước chân tới gần, đó chìm hôn mê.