Chương 2: Nữ Tôn
Hương cháo nóng nhẹ nhàng len cánh mũi, thơm ngọt, mềm dịu đến mức như thể khiến linh hồn tan chảy.
Phong Sư khẽ chau mày hít mũi, chậm rãi mở mắt.
Trước mặt nàng là bầu trời trong xanh, vài áng mây trắng lững lờ. Gió nhẹ phất qua, mang theo hương cỏ non và mùi khói lửa loáng thoáng.
Nàng một tấm chiếu cũ trải gốc cây cổ thụ. Cách đó xa là đám đang thành vòng quanh đống lửa, đang gác, y phục cổ đại, đa phần là nữ nhân ăn mặc như nam, vai đeo đao, hông mang cung. Có vài áo giáp bạc, dáng dấp mạnh mẽ, cả mấy bóng nhỏ hơn nam tử, dường như là nô tài, bộ dáng cung kính...
Phong Sư chớp mắt, sờ sờ đầu, cúi .
Một đôi tay nhỏ nhắn, da trắng như ngọc, mềm mại đến lạ.
Nàng sững sờ trong giây lát, kéo tay áo, thấy thể chỉ tầm tám tuổi, xương cốt mềm yếu, khí mạch hỗn loạn, nửa điểm linh lực.
“Thật đấy …”
Giọng non nớt, yếu ớt vang lên khiến chính nàng cũng sững .
“Ta… biến nhỏ ?”
Nàng giơ tay mặt, kỹ một hồi bật thở dài.
“Cũng , ít còn sống.”
Nàng lắc đầu, nhớ lúc , hình như linh hồn dòng xoáy kéo . Nơi hiển nhiên thế giới cũ khí linh, đạo vận, mà là một dòng pháp tắc khác.
Phong Sư đảo mắt quanh, quần áo nàng là áo bào màu lam, hoa văn cổ, lạc giữa đám nhưng may mắn chất vải , đến mức xem là quá lạc loài.
Có tiếng động phía bên , một nữ tử dáng cao mặc áo giáp tới. Cô trạc đôi mươi, khuôn mặt kiên nghị, cột tóc cao, mày kiếm mắt sáng, nhưng hình lộ rõ khí phách của từng trải sa trường.
“Tiểu hài tử, ngươi tỉnh ?”
Phong Sư lập tức dậy, chắp tay hành lễ, giọng mềm nhẹ:
“Đa tạ các vị cứu mạng. Tại hạ… À, tên Phong Sư.”
Nữ tử sửng sốt, lẽ ngờ đứa nhỏ lễ độ như . Cô đưa bát cháo trong tay qua, giọng thoáng hòa nhã:
“Uống . Ta là Trịnh Uyển, hộ tướng của điện hạ. Ngươi ngất giữa đường?”
Phong Sư nhận bát cháo, mùi thơm khiến bụng nàng réo lên. Nàng ăn đáp, giọng khẽ ngữ điệu tự nhiên như chuẩn sẵn.
“Ta là học đạo, theo sư phụ xuống núi lịch luyện. Ai ngờ giữa đường gặp cướp, hành lý ném mất, còn sự phụ, aizzz vì bảo vệ ! đói khát mấy ngày liền nên hôn mê. Không ngờ các vị cứu. Đa tạ!"
Trịnh Uyển gật đầu, ánh mắt vẫn cảnh giác:
“Nén bi thương! Ngươi học đạo? Học đạo ở ?”
Phong Sư , ánh mắt vô tội bình tĩnh:
“Ta rõ ràng, tồn tại nên phía , sư phụ luôn dạy như . Ta sẽ chấp nhất ! nơi tu đạo chỉ là ở vùng núi xa xôi thôi, tên. Ta xem thiên tượng, đo thời tiết, chút phong thủy tính toán chi thuật, thể giúp gì cho các vị?”
Trịnh Uyển dường như hứng thú, chỉ phất tay:
“Ăn cho no, lát nữa chúng sẽ rời ."
Phong Sư khẽ gật đầu. Nàng quanh, thấy tuy nghỉ ngơi nhưng vẫn giữ đội hình chỉnh tề, vũ khí đặt bên tay, hiển nhiên là đoàn hộ tống chuyên nghiệp.
Kia họ trịnh nữ tướng rời , hướng xe ngựa.
Trong đầu nàng lóe lên vài suy đoán. Đây là một đoàn quân. lạ là phần lớn là nữ, chỉ vài nam nhân nhỏ tuổi, y phục đều tinh xảo, giống nô lệ.
Phong Sư ngẩng đầu trời. Một cơn gió thổi qua, mang theo ngôn ngữ lạ vang từ xa. Lúc nãy còn chuyện ! Mình đúng là thu nhỏ tự nhiên giờ mới phản ứng !
Không do học, mà là hiểu. Từng từ, từng âm tiết đều tự động chuyển hóa trong tâm trí. Bàn tay vàng???
Nàng khẽ thở dài.
Khi nàng còn đang suy nghĩ, một tiếng động phía bên xe ngựa vang lên, tiếng bước chân vài tới, âm quỳ xuống...
Xung quanh lập tức yên lặng.
Một bóng mặc áo choàng đen chậm gần. Áo gấm thêu chỉ bạc, tóc dài buộc cao bằng dây tơ vàng, dáng mảnh dẻ, khí thế tự nhiên lộ rõ quý khí.
Khi đến gần, Phong Sư ngẩng đầu mới thấy rõ khuôn mặt.
Đó là một thiếu niên tầm mười hai, mười ba tuổi. Mặt mày tinh tế như tranh, mắt phượng dài, sống mũi cao, môi mỏng mím . Ánh trong suốt, lạnh như sương sớm, chỉ cần liếc một cái khiến khác dám thở mạnh.
Phong Sư sững .
"Đẹp thật…"
Rồi nàng chép miệng nhỏ giọng bổ sung trong lòng:
'So kém chút ít.'
lúc đó, ánh mắt thiếu niên rơi xuống nàng . Hai bốn mắt , cả hai đều khựng một nhịp.
Ánh mắt , lạnh, sâu, nhưng xa cách. Giống như đang quan sát, hoặc... Nghi ngờ.
Phong Sư cúi đầu, tiếp tục ăn cháo, giả vờ để ý.
Tiếng bước chân dừng mặt nàng. Mùi hương thanh nhã thoang thoảng, của son phấn mà là hương lan tự nhiên, nhẹ nhàng mà tinh khiết.
“Ngươi là mới cứu?”
Giọng trong trẻo, khàn, như mang chút buồn u uẩn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-ton-phong-su/chuong-2-nu-ton.html.]
Phong Sư đặt bát xuống, dậy chắp tay hành lễ:
“Dạ . Đa tạ quý nhân quan tâm.”
Xung quanh lập tức cúi đầu. Trịnh Uyển cũng khẽ :
“Phong Sư, đây là Tứ hoàng tử của Xích Lan."
Phong Sư cúi thấp hơn, ánh mắt liếc qua, trong lòng lập tức hiểu rõ.
Thì là hoàng tử. Nhìn tuổi, nhỏ hơn nàng lúc c.h.ế.t, nhưng khí chất … là tôn quý!
Ôn Kiến Khanh nàng một lúc, bỗng :
“Ngươi sợ ?”
Phong Sư ngẩng đầu, nghiêng nghiêng mặt, :
“Ngươi gì đáng sợ ? Cùng lắm chỉ là một khí thế lớn hơn .”
Lời , Trịnh Uyển suýt nghẹn nước miếng.
Còn Ôn Kiến Khanh khẽ nhướng mày, bật nhẹ, nụ như ánh trăng khẽ chạm nước.
“Ngươi thú vị.”
Vậy là vị hoàng tử ít chủ động chuyện cùng tên đạo sĩ nhỏ. Có lẽ vì nàng là lạ, sợ, nên cảm thấy mới mẻ.
Họ vài câu vu vơ. Phong Sư thuận tay dò hỏi, phát hiện đây là đoàn sứ giả đưa “chất tử” nước khác.
Nàng ngẩn .
“Đi chất… Này nghĩa là con tin ?”
Ôn Kiến Khanh im lặng một lúc, ánh mắt thoáng trầm, giọng khẽ:
“ .”
Nàng , thấy đôi tay nhỏ nhắn đang nắm chặt vạt áo. Trong lòng bỗng chút thương hại.
“Ngươi nhỏ như mà gánh vận nước.”
Hắn nàng, ánh mắt bình thản:
“Ta là hoàng tử, vốn thế.”
Nàng bật , nghiêng đầu:
“Nếu , để theo ngươi. Ta hộ vệ cho ngươi, bảo đảm an .”
Ôn Kiến Khanh thoáng sững sờ, bật khẽ:
“Ngươi? Một đứa nhỏ tám tuổi?”
“Nhỏ thì nhỏ, nhưng xem thiên tượng, tính hung cát lợi hại! Có bên cạnh, ít nhất cos thể hộ ngươi an .
Trịnh Uyển phía nhịn ho khẽ, định ngăn lời như thế ám ! Ôn Kiến Khanh từ ngẩn trung hồn:
“Được, nếu ngươi sợ c.h.ế.t! Từ nay ngươi theo .”
Phong Sư vui vẻ ôm quyền:
“Tạ điện hạ ghét bỏ.”
Trịnh Uyển hai , chỉ đành thở dài. Dù vị cũng chỉ là một đứa nhỏ, mang thêm một tiểu hộ vệ cũng chẳng .
Từ đó, tám tuổi Phong Sư danh nghĩa là hộ vệ của Ôn Kiến Khanh, thực tế chẳng gì. Ngày đường, nàng bên xe ngựa, mắt khép hờ, tĩnh tọa xếp bằng nhưng thực là đang ngưng thần tụ khí, thử cảm nhận pháp tắc nơi đây.
Mấy ngày , nàng dần hiểu thêm về thế giới ! Đây là nữ tôn quốc.
Có 3 quốc gia: Xích Lan, Vưu Đan, Ưu Miên. Cả ba đều là nữ tôn quốc nơi nữ nhân chủ, nam nhân sinh chỉ để phụng sự, kết , hoặc nối dõi.
thế cục rối loạn. Vưu Đan quốc Ưu Miên chinh phạt. Ưu Miên do một nữ đế g.i.ế.c đoạt ngôi cai trị, tính tình tàn bạo, dã tâm vô độ, thống nhất thiên hạ. Nàng dồn đại quân về phía Xích Lan, khiến biên giới rối loạn ngừng.
Trận chiến gần nhất, Xích Lan bại. Nữ đế Xích Lan dâng vàng bạc, của cải, cùng cống vật quý bồi thường. Ưu Miên vẫn hài lòng, yêu cầu “chất nữ hoàng tộc” để hạ bệ, cùng chuẩn , chiến tranh tương lai
Xích Lan đưa thái nữ, hoàng nữ, cuối cùng đành gửi một hoàng tử, vị Tứ hoàng tử Ôn Kiến Khanh .
Người nhỏ tuổi, là quý phi mất. Giờ trở vứt bỏ thành con tin, tương lai mờ mịt.
Phong Sư xong, trong lòng khỏi cảm khái.
“Vận mệnh con , thật đúng là một vòng xoáy.”
Ôn Kiến Khanh yên trong xe, phong cảnh ngoài cửa sổ lùi dần. Khi ánh nắng chiều chiếu nghiêng, nghiêng đầu nhỏ:
“Ngươi ngươi đoán thiên tượng. Vậy xem, còn sống bao lâu?”
Phong Sư nhấp ngụm nước, nghiêng đầu , ánh mắt sáng lấp lánh:
“Nếu ngươi lời , sẽ sống lâu. Còn nếu tự chuốc họa, cứu nổi .”
Ôn Kiến Khanh mím môi, đó nhẹ nhàng gật đầu.
“Vậy ngươi.”
Phong Sư khẽ, đáy mắt thâm trầm, bởi vì , tất nhiên dễ, nàng còn mới tám tuổi , nàng chút hổ nghĩ... Giọng nhỏ đến mức chỉ nàng thấy, tán trong gió.
“Xem kiếp buộc .”