Cho đến hai ngày trước kỳ thi đại học, buổi sáng học xong, thầy cô tổng kết buổi cuối.
Chiều bắt đầu được nghỉ.
Tôi với Hứa Trì vừa đi bộ về nhà vừa ăn kem vừa ôn tập hỏi đáp kiến thức.
Bất ngờ, một người đứng chắn trước mặt.
Ngẩng lên nhìn – chẳng phải Cố Nghiễn Lễ thì còn ai.
Cậu ta hoàn toàn khác với hình ảnh sạch sẽ, gọn gàng trong ký ức tôi:
Tóc tai bù xù, mắt thâm quầng – y hệt vừa ngủ vật vờ ở quán net suốt đêm.
Cố Nghiễn Lễ chắn đường tôi:
“Đi theo tôi, có chuyện muốn nói.”
Tôi theo phản xạ lùi lại một bước – ai ngu mà đi theo chứ?
Hứa Trì lập tức nắm tay tôi, kéo tôi định rời đi.
Cố Nghiễn Lễ tặc lưỡi:
“Chu Dụ An, không phải trước kia cậu thích tôi sao?
Giờ thấy tôi là sợ hả?”
Nói rồi, còn cố tình liếc sang khiêu khích Hứa Trì:
“Cậu là thằng thế thân, kéo cái gì?”
Tôi đảo mắt, đáp lại ngay:
“Còn cậu thì sao?
Thế thân cho thứ hạng đội sổ hay cho đứa từng bị mời lên đồn?”
“Tránh xa ra đi, phiền chết.”
Cố Nghiễn Lễ cười nhạt:
“Điểm thì có gì to tát?
Có người trong giới giải trí liên hệ tôi và Mộ Tuyết, chúng tôi sắp debut làm thực tập sinh rồi đấy.
“Bây giờ tôi không có tiền, cho tôi vay chút.
Đợi nổi tiếng tôi sẽ ký tặng cho.”
Tôi và Hứa Trì nhìn nhau, không hẹn mà cùng nắm tay chạy thẳng.
Trước khi rẽ, tôi vô tình liếc vào con hẻm gần đó,
Hình như thấy bóng Lâm Mộ Tuyết thấp thoáng, còn dẫn theo vài người.
Bình luận ào ào hiện lên:
【Chu Dụ An, chạy nhanh lên! Đừng rẽ vào hẻm!】
【May quá, lần này nữ chính không chặn được nữ phụ ngoài hẻm. Không có màn hù dọa gây tai nạn nữa!】
Vậy tôi đã thoát khỏi cái kết “chết vì hoảng loạn” sao?
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Nghĩ đến đó, tôi đã cùng Hứa Trì chạy qua vạch kẻ đường khi đèn đỏ còn chưa bật.
Một chiếc xe tải lớn vút qua sau lưng.
Hứa Trì nắm tay tôi, nở nụ cười nhẹ:
“May thật. Cuối cùng cũng vượt qua rồi.”
15.
Sau môn thi đầu tiên – Ngữ văn – của kỳ thi đại học, tôi mới thấy cô chủ nhiệm gửi thông báo tìm người trong nhóm lớp:
Cố Nghiễn Lễ và Lâm Mộ Tuyết đều mất tích, không dự thi.
Các bên đang gấp rút thu thập manh mối.
Tôi bất giác nhớ lại chuyện Cố Nghiễn Lễ từng nói về "người phát hiện tài năng".
Nhưng tôi không chen vào việc không liên quan đến mình.
Những gì tôi học được từ dòng bình luận chính là:
Đừng bao giờ can dự vào số phận của kẻ ngu ngốc.
Nếu tôi cung cấp manh mối, lỡ hai người đó không thành ngôi sao, lại quay sang đổ lỗi cho tôi — ai gánh cho nổi?
Sau kỳ thi, được sự cho phép của ba mẹ, tôi và Hứa Trì cùng nhau đi xem concert thần tượng.
Buổi diễn hoành tráng, cả sân vận động đồng thanh hát lên bản tình ca lay động lòng người.
Bất ngờ, Hứa Trì nghiêng người, khẽ thì thầm bên tai tôi:
“Tôi thích cậu.”
Âm thanh xung quanh có lớn đến mấy, cũng không át nổi câu tỏ tình ấy.
Tôi kinh ngạc quay lại nhìn cậu.
Không biết từ đâu, Hứa Trì rút ra một đóa hồng, nghiêm túc nói:
“Chu Dụ An, tôi thích cậu.”
Ánh đèn rực rỡ, ánh mắt cậu sáng ngời, thành khẩn, long lanh như nước.
Tựa như xuyên qua năm tháng dài đằng đẵng, chỉ để đưa lời ấy đến bên tai tôi.
“Tôi cũng thích cậu!”
Tôi ôm chầm lấy Hứa Trì, bày tỏ tấm lòng mình.
Chúng tôi chính thức hẹn hò, ba mẹ hoàn toàn ủng hộ.
Bình luận tràn ngập chúc phúc.
Và rồi, những dòng bình luận ấy vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của tôi.
Có chút tiếc nuối, tôi còn chưa kịp cảm ơn vì những lời cảnh báo của họ.
Kết quả thi đại học được công bố — cả tôi và Hứa Trì đều có điểm số tốt.
Chúng tôi quyết định cùng đăng ký vào một trường đại học.
Ngày điền nguyện vọng, một cặp vợ chồng trung niên đứng đợi Hứa Trì ở cổng trường.
Vừa thấy cậu, họ xúc động rơi nước mắt.
Người đàn ông còn lấy ra phong bao dày cộm, luôn miệng cảm ơn.
Người phụ nữ thì quỳ sụp xuống, khóc nghẹn không thành lời.
Tôi mới biết đó là ba mẹ của một bạn học cũ ở trường trước của Hứa Trì.
Con họ từng bị bắt nạt dã man trong trường.
Hứa Trì đứng ra cứu giúp, khiến một kẻ trong nhóm bắt nạt bị thương.
Gia đình bên kia đòi bồi thường, chuyện rắc rối kéo dài khiến Hứa Trì phải chuyển trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nu-phu-phan-cong-roi/chuong-9.html.]
Gia đình nạn nhân vì không tìm được tung tích Hứa Trì nên chưa kịp báo đáp.
Chỉ đến khi thấy tên cậu trong danh sách học sinh thi xuất sắc toàn thành phố mới biết tin.
Họ tìm đến chỉ để nói lời cảm ơn.
Dù vậy, Hứa Trì không nhận tiền hay bất kỳ thứ gì.
Với cậu, điều quý giá nhất là người được cứu sống đã thoát khỏi ám ảnh bắt nạt.
Mọi chuyện trong quá khứ, cứ để lại quá khứ.
Giờ đây, Hứa Trì và tôi, cùng nắm tay nhau hướng về tương lai.
-------------------------------
[Phiên ngoại – Hứa Trì]
Tôi chưa từng nghĩ, có ngày mình tỉnh dậy lại thấy mình quay về lớp 12.
Quay về lúc Chu Dụ An còn đang mỉm cười, đặt tập đề thi lên bàn tôi, dịu dàng nói:
“Bạn Hứa, có chỗ nào không hiểu thì cứ hỏi mình nhé.”
Nắng rọi vào ô cửa.
Gió nhẹ lay mái tóc cô.
Bạn học thân thiết của Dụ An thì thì thầm:
“Cô giáo bảo hỗ trợ học sinh yếu chỉ là nói vậy thôi, cậu còn làm thật à?”
“Giải đề cho người khác cũng là ôn tập lại cho mình mà.” – Dụ An đáp.
“Nhưng mà Hứa Trì… nghe nói cậu ta từng đánh người đó.”
“Đừng quá tin lời đồn thì hơn.”
…
Tôi vẫn còn ngơ ngẩn.
Trong ký ức đời trước — Dụ An c.h.ế.t vì trò "đùa" của Lâm Mộ Tuyết.
Thực chất là vì ghen tuông, cô ta kéo người chặn đường Dụ An.
Đẩy đẩy xô xô, khiến cô hoảng loạn bỏ chạy.
Tôi vừa chạy đến thì đã thấy cảnh Dụ An bị xe tải tông.
Cô gái ấy thông minh, dịu dàng, xứng đáng có cả một tương lai rực rỡ.
Nhưng cuối cùng lại c.h.ế.t không nhắm mắt dưới bánh xe, m.á.u loang đỏ mặt đường.
Trong khi kẻ đầu sỏ lại "hoàn lương", "yêu đời".
Không đủ bằng chứng, tài xế chịu toàn bộ trách nhiệm.
Năm sau, dưới sự kèm cặp của Cố Nghiễn Lễ, Lâm Mộ Tuyết thi đỗ đại học trọng điểm.
Hai người tay trong tay sống "hạnh phúc".
Tôi không cam tâm.
Suýt nữa tôi đã khiến công ty của Cố Nghiễn Lễ phá sản.
Chỉ tiếc, thất bại trong gang tấc.
Đêm ấy, tôi uống say, rồi... tỉnh lại trong thân xác thiếu niên - như thể tất cả những việc đã xảy ra đều chỉ là mơ.
Chỉ là tôi không phân biệt được, đó là giấc mộng hay thực sự tôi đã được quay lại quá khứ...
Kệ đi.
Dụ An vẫn rạng rỡ, ấm áp và bình an là đủ rồi.
Tôi thề, lần này sẽ không để bất cứ chuyện gì xảy ra với cô.
Sẽ có một ngày, tôi dũng cảm nói ra câu - “Tôi thích cậu.”
Không ngờ, Dụ An chủ động đưa cơm cho tôi.
Dù biết rõ đó là suất cơm vốn dành cho Cố Nghiễn Lễ, tôi vẫn vui.
Chỉ cần cô còn sống, tôi còn cơ hội đến gần cô.
Dựa vào ký ức tiền kiếp, tôi dùng tên ông nội mở tài khoản chứng khoán, kiếm được không ít.
Tôi ngày càng tiến gần đến cô.
Rồi trong buổi concert ấy, tôi tỏ tình.
Cô không biết, câu "tôi thích cậu" ấy, tôi đã giữ trong lòng bao nhiêu năm.
Sau khi tốt nghiệp đại học, chúng tôi kết hôn.
Có một mái ấm nhỏ hạnh phúc.
Còn Cố Nghiễn Lễ và Lâm Mộ Tuyết?
Tôi vẫn lặng lẽ theo dõi, đề phòng họ lại làm hại Dụ An.
Hai người mang mộng làm minh tinh, nhưng ngoại hình, học vấn đều không đạt nên ngay cả vai quần chúng cũng không ai mời.
Chuyển sang học lại? Không đủ kiên nhẫn.
Thử kinh doanh, livestream, bán hàng online — thất bại toàn tập.
Cố Nghiễn Lễ thất bại cả sự nghiệp lẫn cuộc sống, bắt đầu trách móc Lâm Mộ Tuyết ham chơi, không biết vun vén.
Hai người sống chung mà không có đăng ký kết hôn.
Hắn lợi dụng điều đó để cao chạy xa bay, bỏ cô lại trong căn phòng trọ.
Nhà họ Lâm đòi bồi thường, kiện lên kiện xuống.
Làm loạn đến mức nhà máy nhà họ Cố cũng bị liên lụy, sụp đổ.
Cuối cùng, Cố Nghiễn Lễ mò đến tận nhà tôi xin đầu tư.
Không kịp gặp mặt Dụ An đã bị tôi đuổi thẳng.
Tin tức cuối cùng về hắn là: Sau một cuộc cãi vã, hắn dùng vũ lực đánh c.h.ế.t Lâm Mộ Tuyết.
Cuộc đời tệ hại đến tận cùng.
Không đáng để tôi bận tâm nữa.
Đời này chỉ cần tôi vẫn luôn ở bên cạnh Dụ An là đủ rồi.
-(Hết)-