Nữ Phụ Phản Công Rồi!

Chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KroxNriOP

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

7.

Trường tôi quản lý cũng không quá nghiêm.

Học sinh không ở nội trú chỉ cần học hai tiết tự học buổi tối là có thể về nhà.

 

Để tiện cho việc học của tôi, bố mẹ đã mua một căn hộ gần trường.

Còn thuê thêm một cô giúp việc để chăm sóc tôi.

Vì nhà ở gần, lại nằm trong khu phố khá sầm uất và an toàn, nên cô giúp việc cũng không cần đưa đón.

 

Hứa Trì đã thu dọn xong đồ từ sớm, đứng chờ tôi ở cổng.

 

“Tuyến đường của cậu tiện đường lắm sao? 

Thật ra không cần tiễn tôi về cũng được đâu.”

 

Vừa nói xong, tôi lại có chút hối hận.

Thật ra trên đường đến trường, tôi từng gặp Hứa Trì vài lần.

Còn hỏi cậu ấy có tiện đường hay không... đúng là câu hỏi ngốc nghếch.

 

Quả nhiên, Hứa Trì chỉ nhẹ gật đầu:

“Tiện mà. Để tôi xách cặp cho cậu.”

 

Cậu vươn tay, đeo luôn cặp sách của tôi lên vai.

 

Trên màn hình lại hiện ra một loạt bình luận rôm rả:

 

【Tiện đường~ chắc là tiện kiểu một đứa ở phía đông, một đứa phía tây nhỉ.】

【Suỵt, đừng vạch trần.】

 

Tôi ngẩn người, mặt cũng hơi nóng lên.

Nếu vậy, những lần gặp cậu ấy trên đường đi học… chẳng lẽ… Hứa Trì vẫn luôn âm thầm đưa đón tôi?

 

Chỉ vừa nghĩ đến thôi, tim tôi đã bắt đầu đập dồn dập.

Cảm giác mơn man như chồi non vừa nhú nhưng lại không kéo dài được bao lâu.

 

Dòng bình luận tiếp theo như dội một gáo nước lạnh lên toàn thân:

 

【Nam phụ vẫn luôn ở bên cạnh nữ phụ cũng tốt.

  Như vậy cô ấy sẽ không bị trò đùa ác ý của nữ chính dọa đến mức xảy ra tai nạn xe, c.h.ế.t thảm nữa.】

【Trò đùa gì chứ, bảo bối Mộ Tuyết đâu có cố ý…】

【Nhưng nếu Chu Dụ An không chết, nữ chính sẽ chẳng bao giờ hối cải mà quay lại học hành đàng hoàng đâu.】

 

Thì ra tôi là bị Lâm Mộ Tuyết gián tiếp hại chết…

Nhưng rốt cuộc đó là trò đùa gì?

 

Thông tin quá dồn dập, tôi bỗng thấy toàn thân lạnh toát.

Nếu trong cốt truyện, cái c.h.ế.t của tôi là điều tất yếu…

Liệu có thể tránh khỏi không?

 

Giống như hôm nay, tôi vốn dĩ chẳng có ý định đưa tiền tiêu vặt cho Cố Nghiễn Lễ, vậy mà cậu ta vẫn chủ động tìm đến đòi.

Tựa như những mắt xích định sẵn, không tài nào trốn thoát được.

 

Nghĩ đến đó, lòng tôi càng lạnh giá.

Cũng không còn để ý đến các dòng bình luận kế tiếp:

 

【Hứa Trì thật kỳ lạ, nguyên tác chưa từng đề cập đến việc cậu ấy đưa đón nữ chính.】

【Tôi cũng thấy thế. 

  Hơn nữa, chẳng phải mọi người thấy cậu ấy có vẻ... oán hận nam chính hơi quá sao?】

 

Dọc đường không ai nói gì, Hứa Trì tiễn tôi về tận dưới khu nhà.

Một cơn gió lạnh thổi qua, tôi bừng tỉnh.

 

“Hình như trời sắp mưa. Cậu lên nhà cùng tôi lấy ô nhé.” – Tôi nói.

 

Hứa Trì quả nhiên không từ chối.

Chỉ im lặng gật đầu, rồi cùng tôi bước vào thang máy.

 

Về đến nhà, tôi rót cho cậu một cốc nước.

Cô giúp việc – dì Lưu – lim dim ngái ngủ bước ra, lẩm bẩm:

 

“Cứ tưởng cháu đưa bạn Cố về chứ.

“Muốn ăn khuya gì không?”

 

Nghe đến tên Cố Nghiễn Lễ, tôi lập tức thấy bực cả người:

“Dì Lưu, sau này đừng nhắc đến cậu ta nữa.”

 

Tôi quay đầu lại, đưa ô cho Hứa Trì, vừa vặn bắt gặp nụ cười rạng rỡ của cậu ấy.

 

Bị tôi phát hiện, nụ cười ấy khựng lại giữa chừng.

 

“Tươi cười đi. 

Cậu cười lên trông rất đẹp.”

 

Mặt Hứa Trì lập tức đỏ ửng cả lên, nhận lấy chiếc ô, vội vã rời đi.

 

Tôi còn chưa kịp hỏi...

Cậu ấy thích ăn món gì.

 

8.

May mà tôi còn lưu tài khoản QQ của cậu ấy.

Lúc cô chủ nhiệm phân công tôi hỗ trợ các bạn học sinh yếu kém trong lớp, tôi đã chủ động xin lưu lại.

 

Tôi gửi tin nhắn hỏi Hứa Trì thích ăn gì.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeyd.net.vn/nu-phu-phan-cong-roi/chuong-4.html.]

Cậu ấy gần như trả lời ngay lập tức:

【Cái gì cũng được.】

 

Chung chung quá thể!

Tôi lại hỏi:

【Vậy có kiêng món nào không?】

 

【Không có.】

 

Đúng kiểu tiết kiệm từng chữ.

 

Tôi định tắt màn hình thì bên kia lại nhắn tiếp:

【Tôi không giỏi giao tiếp với người khác, cũng không giỏi ăn nói. 

  Mong cậu đừng để bụng.】

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Đây là… đang giải thích với tôi sao?

Tôi không kìm được mà bật cười, nhắn lại:

【Ừm, vừa hay tôi lại nhiều lời.】

 

Nhắn xong, tôi vội vàng thu hồi tin nhắn.

Chữ “vừa hay” nghe cứ như đang cố ghép thành một đôi vậy.

Thấy ngại thật.

 

Vài ngày sau đó, sáng nào tôi cũng mang sữa và bánh mì cho Hứa Trì.

Buổi trưa thì nửa kéo nửa lôi cậu ấy về nhà ăn cơm.

Buổi tối cũng vậy.

 

Hứa Trì không nói nhiều.

Nhưng lần nào ăn xong cũng sẽ giúp dì Lưu dọn bàn.

 

Dì Lưu từng thì thầm phàn nàn với tôi:

“Cậu Hứa ngoan hơn cái thằng kén cá chọn canh Cố Nghiễn Lễ kia nhiều!”

 

Việc dọn dẹp bát đũa có thể không khiến Hứa Trì ghi thêm điểm.

Nhưng từ những việc nhỏ như thế, tôi thấy rõ một điều:

Cậu ấy biết tôn trọng người khác, hơn hẳn Cố Nghiễn Lễ.

 

Điều khiến tôi không ngờ nhất là — Hứa Trì thông minh hơn tôi tưởng.

 

Hôm đó, tôi bị một bài toán đạo hàm làm cho bế tắc.

Hứa Trì bước tới, chỉ nói vài câu đã giúp tôi thông suốt hướng giải.

 

Tôi kinh ngạc.

 

Xét theo thành tích thi cử trước đây, Hứa Trì đúng là học sinh yếu.

Sao bỗng nhiên giỏi thế này?

 

Có lẽ là ở nơi tôi không biết, cậu ấy đã lặng lẽ cố gắng từ lâu rồi.

 

Ngay cả các dòng bình luận cũng ngỡ ngàng:

 

【Khoan đã, tôi nhớ Hứa Trì đứng bét lớp mà?】

【Rõ ràng là sau khi nữ phụ chết, cậu ấy mới liều mạng học hành, thi lại một năm rồi mới đỗ được đại học trọng điểm mà!】

 

Vậy… rốt cuộc là vì sao?

 

Chưa kịp nghĩ thêm, tôi đã dày mặt nhờ Hứa Trì giảng thêm cho vài bài khác.

Trái ngược với vẻ ngoài lạnh nhạt, bất cần, Hứa Trì khi giảng bài lại cực kỳ nghiêm túc và chỉn chu.

 

Nghe cậu ấy giải thích xong, suy nghĩ của tôi như được gỡ khỏi một mớ len rối, lập tức sáng tỏ!

 

Tôi khâm phục thốt lên:

“Giỏi quá, cậu lại nghĩ ra cách giải này được luôn à!”

 

Hứa Trì lại quay về trạng thái ít lời thường ngày.

Bị tôi khen, mặt cậu khẽ ửng hồng.

Không nhìn kỹ thì khó nhận ra vì làn da cậu ngăm ngăm khỏe mạnh.

 

“Cậu làm bài tương tự rồi thì sẽ giải được thôi.” – Hứa Trì khiêm tốn nói.

 

Thật sự đáng yêu.

 

Tôi chợt nhớ đến Cố Nghiễn Lễ.

Mỗi lần tôi hỏi cậu ta bài, y như rằng sẽ bị chửi là “đồ ngốc”.

 

Làm gì có ai giảng kỹ, lại chẳng bao giờ khó chịu vì tôi chậm hiểu như Hứa Trì đâu!

 

Tôi liền nói:

“Hứa Trì, cuối tuần cậu có thể đến nhà tôi, giúp tôi học bài được không?”

 

Thật ra mời cậu ấy tới nhà không chỉ để học.

Tôi có nhiều tài liệu và sách tham khảo, cậu ấy có thể xem thêm.

Với lại dì Lưu nấu ăn ngon.

Hứa Trì gầy quá, phải bồi bổ mới được.

 

Thấy cậu ấy do dự, tôi vội vàng nói thêm:

“Nếu bất tiện thì thôi cũng không sao đâu.”

 

“Không bất tiện, rất tiện.” – Cậu ấy đáp ngay không chút do dự.

“Có điều… chắc tôi sẽ đến hơi trễ một chút.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận