[Novel] Tình Yêu Trong Sáng
Chap 14
Kwon Ji-ho cảm thấy lo lắng khi bàn tay của Do Yeon-jae chạm vào mình, như thể hành động đó sẽ bắt đầu ngay lập tức. Dù cậu cố tỏ ra bình thường, nhưng cuối cùng vẫn run rẩy.
“Tôi nghĩ đây là tin tốt cho cậu đấy.”
“Tin tốt ư? Là gì vậy…?”
Do Yeon-jae tạm dừng một chút. Trong vài năm qua, chẳng có tin tốt nào cả, nên anh không biết phải nói gì trong tình huống này…
“Em trai cậu, Kwon Hee-yeon.”
“Em trai… Hee-yeon ư?”
Kwon Ji-ho ngạc nhiên vì đã lâu rồi em không nghe thấy tên em trai mình. Em không thể đoán được chuyện gì đang xảy ra.
“Tôi nhận được tin báo rằng em ấy đã tỉnh lại.”
Giọng nói bình thản của Do Yeon-jae khiến mọi thứ như chậm lại,”Tỉnh lại”, giọng nói lạnh lùng đó khiến Kwon Ji-ho mở to mắt, rồi nhanh chóng nhắm lại như thể vừa tỉnh táo trở lại.
“Gì cơ? Đó… đó không phải là nói dối chứ…? Không, không… Ý anh là, Hee-yeon, Hee-yeon thật sự đã tỉnh lại ư? Thật sao…!”
“Em ấy tỉnh lại từ vài ngày trước, nhưng do lỗi hệ thống nên thông tin bị chậm trễ. Tôi đã giải thích với em ấy rằng cậu không thể đến ngay lập tức, nên cậu không cần phải lo lắng.”
“Cảm ơn anh. Cảm ơn anh rất nhiều…!Tôi… tôi phải đến đó ngay. Ngay bây giờ…”
Dù không được thông báo ngay lập tức, Kwon Ji-ho vẫn liên tục cúi đầu cảm ơn. Niềm vui hiện rõ trên khuôn mặt cậu, khiến Do Yeon-jae không khỏi cảm thấy ái ngại khi vuốt ve mái tóc của Kwon Ji-ho. Cơ thể cậu bắt đầu cựa quậy như muốn thoát khỏi vòng tay đó.
“Tôi không nói là cậu phải đi ngay bây giờ.”
“Sao cơ? Tất nhiên là tôi phải đi ngay… Tôi cần nói chuyện với bố mẹ, và chắc họ cũng rất lo lắng. Nếu em ấy tỉnh lại mà không có ai ở đó, em ấy sẽ sợ hãi. Tôi cần đến đó và từ từ giải thích, giúp em ấy dễ chịu hơn…”
“Tôi đã thuê người chăm sóc với chi phí hàng triệu won mỗi tháng. Cậu không cần phải vội vàng.”
Ánh mắt của Do Yeon-jae trở nên lạnh lùng. Thái độ không hài lòng khiến Kwon Ji-ho im lặng. Những ngón tay dài của Do Yeon-jae nhẹ nhàng lướt qua cổ, sau tai và gáy, rồi anh mở miệng:
“Tôi không nghĩ việc em đến ngay lập tức sẽ thay đổi được gì. Nếu cậu không đến hôm nay, em trai cậu cũng sẽ không rơi vào trạng thái hôn mê lần nữa. Anh nói có sai không?”
“…”
“Hơn nữa, hiện tại cậu cũng chưa thể đi lại bình thường được.”
“Nhưng em trai tôi sẽ tìm tôi chứ? Nếu hôm nay… hôm nay anh cho tôi đến gặp em ấy…”
Giọng nói vang lên một cách tự nhiên, và đôi mắt to của Kwon Ji-ho bắt đầu ngấn lệ. Do Yeon-jae suýt nữa đã quát lên, bảo cậu đừng khóc nữa, nhưng rồi anh lại nghĩ đến việc phải cho cậu ăn và đưa cậu đến bệnh viện. Tâm trạng anh thay đổi nhanh chóng.
Anh cảm thấy khó chịu. Không rõ lý do tại sao. Có lẽ vì cơ thể không thoải mái, hoặc có lẽ vì anh không thích nhìn thấy vẻ mặt vui mừng của Kwon Ji-ho.
“… Anh?”
Giọng gọi đầy lo lắng vang lên. Dù ban đầu anh định không làm phiền Kwon Ji-ho nữa, nhưng tâm trạng anh đã thay đổi. Do Yeon-jae đặt cơ thể đang gọi mình trở lại giường.
“Vết thương chưa lành hết.”
“…”
“Phải làm sao đây? Ngày mai tôi phải đi rồi. Nếu vậy, tôi phải làm cho nó đỡ đau hơn.”
Những giọt nước mắt đọng lại trên khóe mắt bắt đầu rơi xuống. Bàn tay đang nắm chặt trước ngực vươn ra về phía Do Yeon-jae.Cậu ôm lấy gáy anh, hy vọng rằng anh sẽ hiểu được nỗi lòng của mình.
***
Kwon Ji-ho đến gặp Kwon Hee-yeon hai ngày sau khi nghe tin cậu đã tỉnh lại.
Cậu mặc một chiếc áo len cổ lọ mỏng màu kem, tay kéo cao che gần hết mu bàn tay, lặng lẽ bước theo sau Do Yeon-jae. Đôi lúc, tầm nhìn trở nên mờ nhòe, Ji-ho phải nhấn mạnh mí mắt không có nếp gấp của mình để giữ tỉnh táo. Việc đi lại chẳng dễ dàng chút nào – bước chân của cậu chậm hơn, dáng đi cũng chẳng còn vững vàng như thường ngày. Dù cố tránh nhưng gót giày vẫn không ngừng sượt trên nền đất.
Do Yeon-jae bước đi với dáng vẻ ung dung, nhưng mỗi khi 2 người đi xa nhau, anh sẽ dừng lại đợi Ji-ho theo kịp. Dẫu vậy, anh không đưa tay ra đỡ cậu, chỉ im lặng quan sát đôi chân đang lê từng bước nặng nề kia.
Vì Hee-yeon đã được chuyển từ phòng hồi sức cấp cứu sang phòng bệnh thường, điểm đến lần này không phải khu bệnh viện cậu thường lui tới. Ji-ho thận trọng bước theo Do Yeon-jae, vừa cố gắng giữ thăng bằng vừa kiềm chế những cơn choáng thoáng qua. Mồ hôi lạnh lấm tấm trên trán cậu khi cuối cùng cũng đứng trước cửa phòng bệnh.
“Vào đi.”
“…Cảm ơn anh.”
“Phải thôi. Vì đã nể mặt cậu mà cho phép cậu tự đi đến tận đây cơ mà.”
Giọng điệu châm chọc của Do Yeon-jae vang lên ngay sau lưng, nhưng Ji-ho chỉ lặng lẽ siết chặt tay nắm cửa. Cậu hít sâu một hơi, rồi quay sang cúi đầu thật thấp với Yeon-jae. Dù gì đi nữa, anh cũng là người đã đưa cậu đến đây, lời cảm ơn ấy không thể thiếu.
Cậu đẩy cửa bước vào. Tay cầm chặt đến mức không cảm nhận được chút sức cản nào từ cánh cửa.
Cậu không nói sẽ ra ngoài lúc nào, nhưng giờ phút này, tâm trí cậu chẳng còn chỗ để bận tâm đến điều đó.
Bước qua hành lang ngắn, Ji-ho lập tức bắt gặp người hộ lý đang chăm sóc em trai mình. Theo phản xạ, cậu cúi đầu chào.
“Ôi trời! Ji-ho đến rồi à? Ôi chao, Hee-yeon à, anh con đến rồi này!”
“Chào chị… Xin lỗi vì em đến trễ quá.”
Ánh mắt Ji-ho lướt vội qua phòng bệnh, rồi cậu nhanh chóng bước đến bên em trai mình. Dáng đi khập khiễng khiến từng bước chân của cậu trở nên vội vã mà vẫn nặng nề.
Nghe tiếng động, bờ vai gầy guộc đang hướng về phía cửa sổ khẽ run lên.
Gương mặt hốc hác, xương gò má nhô cao của Hee-yeon từ từ quay lại đối diện với cậu.
“Hee-yeon à…”
“…Anh ơi…”
Suốt cả quãng đường đến đây, Ji-ho đã lo sợ nếu đây chỉ là một giấc mơ thì phải làm sao. Nhưng giọng nói của Hee-yeon lại vang lên quá đỗi chân thực, khiến nỗi sợ ấy trở nên thừa thãi.
Vừa thấy đôi mắt Ji-ho rưng rưng nước, người hộ lý bên cạnh liền mỉm cười lên tiếng.
“Hee-yeon ngoan lắm, đã làm kiểm tra rất tốt. Cậu ấy mạnh mẽ lắm, đừng lo.”
Ji-ho lại tiếp tục bước tới, chậm rãi và dè dặt. Cậu vẫn cúi đầu nhìn xuống, trong tầm mắt chỉ có bàn tay thò ra khỏi chăn của em trai. Đôi tay ấy gầy guộc, nhưng không còn trắng bệch như trước nữa, mà đã ánh lên sắc đỏ hồng. Chỉ bấy nhiêu thôi mà sống mũi Ji-ho đã cay xè.
“…Em ổn chứ?”
Cậu hỏi thật khẽ, như sợ câu trả lời không phải điều mình mong đợi.
Hee-yeon gật đầu. Ba năm hôn mê tưởng chừng chỉ là một giấc ngủ dài, nhưng nhìn Ji-ho bây giờ, cậu không thể không tin rằng thời gian ấy thực sự đã trôi qua. Trước đây, anh trai cậu có đôi má bầu bĩnh, trông lúc nào cũng trẻ hơn tuổi thật.
“…Ừm, ổn… mà.”
Giọng cậu khàn đặc, run rẩy. Sau từng ấy năm, dây thanh quản cũng như mất đi chức năng, ngay cả việc phát ra âm thanh cũng trở nên khó khăn.
“Anh xin lỗi… vì đến trễ.”
Khi thấy Ji-ho đứng đó với dáng vẻ của một kẻ có tội, Hee-yeon không khỏi nhíu mày. Khi nghe tin anh tỉnh lại mà anh không xuất hiện ngay, cậu đã có chút trách móc. Nhưng giờ đây, khi thực sự đối diện Ji-ho, cậu lại không nỡ mở lời.
Tại sao anh lại nhỏ bé thế này?
Khuôn mặt từng tròn trịa, dễ thương giờ đã hốc hác, mất đi nét ngây thơ vốn có.
Đôi mắt ầng ậc nước, bọng mắt sưng mọng. Đôi môi thì nứt nẻ, loang lổ vết nứt rướm máu.
Chẳng lẽ có ai đã đánh anh sao?
…Nhưng không có dấu vết của bạo lực.
Gò má Ji-ho trắng bệch đến mức gần như trong suốt.
So sánh hình ảnh cuối cùng trong ký ức với Ji-ho của hiện tại, Hee-yeon khẽ thở dài qua kẽ môi.
Dù trong lòng còn oán trách, còn hoang mang, cậu vẫn không thể phủ nhận một điều—anh trai cậu trông thật đáng thương.
“Vậy là… đã ba năm thật rồi.” Hee-yeon thì thào. “Thực ra em không tin lắm.”
“Anh biết mà. Chắc em… hoảng lắm, đúng không?”
“Anh cũng… thay đổi nhiều quá.”
Trái ngược với Ji-ho, người đã vui mừng chạy đến, Hee-yeon lại có vẻ lúng túng, thậm chí còn có chút xa cách. Cậu vô thức né tránh, dù lùi thêm cũng chẳng còn chỗ nào để trốn.
Người hộ lý đứng bên cạnh thấy vậy mà thấp thỏm không yên, sợ Ji-ho sẽ bị tổn thương.
“…Vậy sao? Anh thay đổi à?” Ji-ho cười nhẹ, nhưng ánh mắt thoáng dao động.
Cuộc sống của cậu tuy vất vả nhưng không đến mức kiệt quệ, bởi từ khi gặp Do Yeon-jae, cách trả nợ đã khác. Cậu không còn phải chạy vạy từng đồng, không phải chịu đói chịu rét. Nếu vậy, “thay đổi” mà Hee-yeon nói là gì?
Là ngoại hình? Là thái độ? Hay… là dấu vết của những gì cậu đã trải qua?
“…Là cái cảm giác ấy.”
Hee-yeon không nói rõ, chỉ nhìn chằm chằm vào Ji-ho.
Thật kỳ lạ.
Đang giữa mùa hè, tại sao anh lại mặc đồ dày như vậy?
Đôi mắt đen láy của Hee-yeon lướt dọc theo bộ quần áo của Ji-ho.
Chiếc áo cổ lọ màu kem ôm sát tận cằm, tay áo dài che kín cả mu bàn tay. Không chỉ nóng nực mà còn khiến người ta thấy ngột ngạt.
Ánh mắt cậu dừng lại ở những ngón tay trắng nhợt lộ ra khỏi tay áo.
Dài, thon, vẫn rất đẹp… nhưng vết thương đó là gì?
“Ừm?”
“Ngón tay anh…”
“À, không… Ừ. Chỉ là tai nạn nhỏ thôi. Không sao đâu, gần lành hết rồi.”
Ji-ho giấu tay ra sau lưng, cười gượng.
“Vậy… thì thôi.”
Hee-yeon trông có vẻ kiệt sức. Ngay cả việc nói chuyện cũng trở nên khó nhọc, hơi thở yếu ớt, nặng nề.
Người hộ lý nhanh chóng đỡ cậu nằm xuống giường.
“…Mệt quá. Chẳng làm gì mà cũng thế này…”
“Ừ, không sao đâu. Đừng để ý đến anh.”
Sau một thời gian dài nằm liệt giường, cơ thể Hee-yeon gầy trơ xương, gò má hóp lại, sắc da nhợt nhạt đến đáng lo.
Tuy nhiên, chỉ cần cậu còn mở mắt, Ji-ho đã thấy lòng nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.
Không thể kìm nén cảm xúc, Ji-ho vô thức vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay gầy guộc của em trai.
“…”
“…À, xin lỗi. Em giật mình à?”
Hee-yeon lập tức rụt tay lại, giấu vào trong chăn.
Khuôn mặt Ji-ho thoáng chốc cứng đờ.