Nghìn vàng không đổi

Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba ngày sau khi Mạnh Thần bị đình chỉ công tác để điều tra, Tô Viện chủ động liên lạc với tôi.

Cô ta hẹn tôi ở một quán cà phê kín đáo, sau khi tháo kính râm ra, tôi nhận thấy mắt cô ta sưng húp, rõ ràng đã khóc rất nhiều lần.

"Cô Lâm, em bị ép buộc..." Cô ta vừa mở lời đã nghẹn ngào: "Hắn ta nói chị đã muốn chia tay từ lâu rồi, chỉ là nể mặt nên mới kéo dài."

Tôi khuấy cà phê trong tay, không ngắt lời.

Cô ta run rẩy đẩy tới một chiếc USB: "Đây có ghi âm hắn ta cưỡng ép em... và cả bằng chứng hắn ta biển thủ công quỹ nữa..."

Tôi nhận lấy USB, khẽ cười: "Tại sao lại giúp tôi?"

"Tối qua hắn ta đánh em." Cô ta kéo cổ áo cao xuống, lộ ra vết bầm tím trên cổ: "Chỉ vì em đòi tiền chia tay."

Tôi cất USB đi, lúc đứng dậy đã để lại một tấm danh thiếp: "Tìm luật sư này, có thể giúp cô giảm vài năm tù."

Nội dung trong USB còn kịch tính hơn tôi tưởng tượng.

Ngoài đoạn ghi âm Mạnh Thần khoe khoang sau khi say rượu, về việc "Làm thế nào để lừa thiên kim nhà họ Lâm", còn có một đoạn hắn ta tự mãn thú nhận: "Con ngốc đó hoàn toàn không biết, tôi đã động tay động chân vào dự án từ lâu rồi... Đợi tiền về tay, tôi sẽ ra nước ngoài..."

Trong video, hắn ta ôm eo Tô Viện cười lớn: "Đến lúc đó sẽ đưa em đi cùng!"

Tôi sao chép video thành ba bản, gửi lần lượt cho luật sư, Hội đồng quản trị và Cục Cảnh sát điều tra tội phạm kinh tế.

Chiều cùng ngày, cảnh sát đã bắt giữ Mạnh Thần khi hắn đang thu dọn hành lý trong căn hộ.

Một tuần sau, bố mẹ Mạnh Thần từ quê lên, quỳ lạy khóc lóc cầu xin hòa giải dưới tầng công ty tôi.

"Thần Thần chỉ là nhất thời hồ đồ thôi!" Mẹ hắn túm lấy vạt áo tôi: "Cô xem xét tình cảm bao năm qua..."

Tôi rút vạt áo lại, khẽ cười: "Dì à, chiếc Chanel dì đang mặc trên người, là quà sinh nhật năm ngoái tôi tặng dì đấy."

Bà ta cứng đờ tại chỗ.

"À phải rồi." Tôi bước về phía thang máy, quay đầu bổ sung: "Căn biệt thự ở quê của dì, ba ngày nữa sẽ thu hồi đấy."

Khoảnh khắc cửa thang máy đóng lại, tôi chỉ nghe thấy tiếng chửi rủa điên cuồng.

Phó Chi Trần đưa cho tôi chiếc máy tính bảng: "Vừa nhận được tin."

Trên màn hình là ảnh Mạnh Thần trong trại tạm giam, người đàn ông từng là tinh anh giới tài chính giờ đây râu ria lồm xồm, dưới mắt quầng thâm rõ rệt.

Tôi lướt sang ảnh tiếp theo, tin tức Tô Viện bị kết án vì là đồng phạm trong việc giúp sức tham ô công quỹ.

"Tiếc thật đấy." Tôi tắt màn hình: "Họ đáng lẽ có thể yêu đương đàng hoàng."

Sau khi chuyện của Mạnh Thần đâu vào đấy, tôi dọn khỏi căn hộ đầy kỷ niệm, chuyển vào khách sạn ở.

Phó Chi Trần gửi tin nhắn mỗi ngày, nhưng không bao giờ vượt quá giới hạn.

"Nhớ ăn sáng."

"Hôm nay trời lạnh, nhớ mang áo khoác."

"Nếu cần giúp đỡ, tôi luôn ở đây."

Đơn giản, tiết chế, giống hệt con người anh ấy.

Cho đến đêm khuya hôm đó, tôi bị đau dạ dày, đau đến mức cuộn tròn ở trên giường, mồ hôi lạnh thấm đẫm đồ ngủ.

Trong mơ màng, tôi bấm gọi cho anh ấy.

Hai mươi phút sau, chuông cửa vang lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nghin-vang-khong-doi/chuong-6.html.]

Phó Chi Trần đứng ngoài cửa, tay xách túi thuốc, tóc còn hơi ẩm, trông như vừa vội vã chạy đến.

Anh ấy ngồi xổm bên giường, lòng bàn tay nâng viên thuốc và ly nước: "Uống thuốc trước đi đã."

Tôi yếu ớt nuốt xuống, ngón tay anh ấy vô tình lướt qua môi tôi, ấm áp và khô ráo.

"... Cảm ơn anh." Tôi khẽ nói.

Anh ấy không nói gì, chỉ đưa tay vén mái tóc bết mồ hôi trên trán tôi, ngón tay dừng lại một giây, rồi lại rụt về.

"Ngủ đi." Anh ấy tắt đèn: "Tôi ở ngay bên ngoài."

Trong bóng tối, tôi nghe thấy tiếng tim mình đập vang dội.

Cuối tuần, Từ Khiết lôi tôi đến quán bar cho bằng được.

"Đại tiểu thư Lâm, cậu định ở đến mục nhà luôn à?"

Cô ấy đưa cho tôi một ly rượu: "Phó Chi Trần dạo này thế nào rồi?"

Tôi nhấp một ngụm rượu: "Thế nào là thế nào?"

"Đừng giả ngốc." Cô ấy trợn trắng mắt: "Ánh mắt anh ấy nhìn cậu, đến người mù cũng hiểu."

Tôi định phản bác, khóe mắt chợt liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.

Phó Chi Trần đứng không xa, vest chỉnh tề, đang nói chuyện với vài doanh nhân.

Anh ấy dường như cảm nhận được ánh mắt của tôi, quay đầu nhìn lại, khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, anh ấy khẽ gật đầu.

"Tôi đi chào hỏi một tiếng." Từ Khiết đột nhiên đứng dậy, kéo tôi về phía đó.

Tôi bất ngờ, lảo đảo đ.â.m sầm vào lòng Phó Chi Trần.

Cánh tay anh ấy vững vàng ôm lấy eo tôi, hơi ấm từ lòng bàn tay xuyên qua lớp vải, thiêu đốt da thịt.

"Xin lỗi." Tôi vội vàng lùi lại, nhưng bị anh ấy nhẹ nhàng giữ chặt.

"Chi Nhiên." Anh ấy cúi đầu, giọng nói chỉ đủ tôi nghe thấy: "Lát nữa đừng đi, tôi có chuyện muốn nói với em."

Ngoài hiên của quán bar, gió đêm se lạnh.

Phó Chi Trần cởi áo vest khoác lên vai tôi, mùi hương gỗ tuyết tùng thoang thoảng quẩn quanh chóp mũi.

"Lạnh không?" Anh ấy hỏi.

Tôi lắc đầu, tim đập nhanh hơn: "Anh muốn nói gì?"

Anh ấy im lặng một lát, đột nhiên quay người đối mặt với tôi, ánh mắt sâu thẳm:

"Ba năm trước, đáng lẽ tôi phải cầu hôn em."

Tôi sững sờ.

"Lúc đó, việc ba em sắp xếp chúng ta gặp mặt, không phải là tình cờ." Anh ấy khẽ nói: "Là do tôi chủ động đề nghị."

Gió đêm thổi làm rối mái tóc trên trán anh ấy, tôi như bị ma xui quỷ khiến đưa tay muốn vén tóc anh ấy ra, nhưng bị anh ấy nắm lấy cổ tay.

"Chi Nhiên." Giọng anh ấy khàn khàn: "Bây giờ, tôi có thể theo đuổi em không?"

Hơi thở của tôi ngừng lại một giây.

Anh ấy cười, ngón cái xoa xoa xương cổ tay tôi: "Không cần vội trả lời, em có thể từ từ suy nghĩ."

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận