Nghìn vàng không đổi

Chương 4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Trong buổi họp khởi động dự án, tôi đưa bản kế hoạch cho Mạnh Thần: "Anh phụ trách phần cốt lõi, có vấn đề gì không?"

Hắn mừng rỡ đến bất ngờ: "Giao cho anh sao?"

"Ừm." Tôi mỉm cười: "Em tin anh."

Trong mắt hắn lóe lên một tia chột dạ, nhưng rất nhanh bị lòng tham che lấp: "Yên tâm, anh nhất định sẽ làm tốt."

Sau cuộc họp, tôi đứng ở góc hành lang, lạnh lùng nhìn hắn nhanh chóng đi về phía cầu thang, bấm điện thoại.

"Bảo bối, anh phụ trách dự án phía Đông thành phố rồi!"

Hắn hạ giọng, nhưng không giấu nổi sự phấn khích: "Dự án này béo bở lắm, đến lúc đó anh sẽ đổi xe cho em..."

Tôi quay lưng rời đi, trong lòng cười lạnh.

Tham đi, càng tham nhiều, ngã càng đau.

Buổi tối, Mạnh Thần hiếm khi về nhà đúng giờ, trong tay còn xách theo một hộp bánh kem.

"Hôm nay đi ngang qua tiệm em thích nhất, nên tiện tay mua luôn."

Giọng hắn nhẹ nhàng, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Tôi nhận lấy, không vạch trần hắn, cửa hàng đó hoàn toàn không nằm trên đường hắn từ công ty về đến nhà .

"Cảm ơn." Tôi mỉm cười, đặt bánh kem vào tủ lạnh ngay trước mặt hắn: "Mai ăn."

Hắn tiến lại muốn ôm tôi, tôi nghiêng người tránh đi: "Em đi tắm đây."

Trong phòng tắm, tôi mở vòi sen, mặc cho nước nóng xối thẳng lên mặt, cuối cùng để nước mắt hòa lẫn vào dòng nước mà không một tiếng động.

Ba năm! Tôi đã mất ba năm để dâng hiến một trái tim chân thành, kết quả lại nuôi ra một con sói mắt trắng.

Tôi lau khô người, thay đồ ngủ, chậm rãi thoa kem dưỡng da trước gương.

Người phụ nữ trong gương có đường nét tinh xảo, nhưng lại toát lên vẻ lạnh lùng.

Nếu hắn đã dám làm, thì đừng trách tôi khiến hắn mất trắng tất cả.

Tôi mở điện thoại, tìm ra một số điện thoại đã lâu không liên lạc.

Suy nghĩ thật lâu.

Tôi nhìn chằm chằm số điện thoại trên màn hình, đầu ngón tay lơ lửng trên nút gọi, mãi không dám nhấn xuống.

Phó Chi Trần.

Cái tên này, đã ba năm rồi tôi không chủ động liên lạc.

Lần gặp mặt gần nhất, là ngày thứ hai sau khi tôi và Mạnh Thần xác nhận quan hệ.

Khi đó, anh ấy đứng trong phòng sách của ba tôi, vest chỉnh tề, ánh mắt lạnh nhạt.

Tôi biết, anh ấy chính là con trai của chú Phó mà ba tôi thường xuyên nhắc đến.

Ông ấy muốn tôi kết hôn với gia tộc Phó.

Và tôi, khoác tay Mạnh Thần, cố tình cười thật ngọt ngào: "Ba, đây là bạn trai con."

Thật là một sự phản kháng lố bịch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nghin-vang-khong-doi/chuong-4.html.]

Phó Chi Trần chỉ lướt mắt nhìn chúng tôi một cách hờ hững, không nói gì.

Sau đó, ba tôi tức giận đập vỡ tách trà.

Phó Chi Trần bị gia đình chuyển đi công ty con ở nước ngoài.

Còn tôi và Mạnh Thần, cuối cùng cũng được ở bên nhau như mong muốn.

Bây giờ nghĩ lại, thật mỉa mai.

Tôi hít sâu một hơi, nhấn nút gọi.

Điện thoại vừa đổ chuông đã được bắt máy.

"Lâm Chi Nhiên."

Giọng Phó Chi Trần vang qua loa, trầm thấp, bình tĩnh, như thể anh ấy đã sớm dự liệu được tôi sẽ gọi đến.

Tôi nắm chặt điện thoại, cổ họng nghẹn ứ: "... Em cần giúp đỡ."

Đầu dây bên kia im lặng hai giây, sau đó, anh ấy nói: "Tôi đang ở trong nước."

Căn hộ của Phó Chi Trần nằm trên tầng cao nhất ở trung tâm thành phố, ngoài cửa sổ kính sát trần là ánh đèn rực rỡ của toàn thành phố.

Anh ấy đưa cho tôi một ly trà nóng, tôi cầm lấy, đầu ngón tay cuối cùng đã ngừng run rẩy.

"Chuyện của Mạnh Thần." Anh ấy ngồi đối diện tôi, những ngón tay thon dài đan vào nhau: "Em định xử lý thế nào?"

Tôi ngẩng đầu nhìn anh ấy: "Anh biết rồi sao?"

"Ừm." Ánh mắt anh ấy bình thản: "Hội đồng quản trị đã nghe phong phanh, hắn ta đã động tay động chân vào dự án phía Đông thành phố."

Tôi cười lạnh: "Quả nhiên, lòng tham không đáy."

Phó Chi Trần lặng lẽ nhìn tôi: "Chú Lâm đã nói với tôi, nhưng về nước là quyết định của riêng tôi."

Ngón tay tôi cứng đờ: "... Ba biết sao?"

"Ông ấy vẫn luôn biết." Giọng Phó Chi Trần không chút cảm xúc: "Bao gồm cả mối quan hệ của cô và Mạnh Thần, bao gồm cả những việc làm của Mạnh Thần."

Tôi đột ngột đứng dậy, ly trà đổ, nước nóng b.ắ.n tung tóe trên mặt bàn: "Vậy mà ông ấy cứ trơ mắt nhìn tôi bị lừa gạt sao?"

Phó Chi Trần rút một tờ khăn giấy, thong thả lau vết nước: "Ông ấy nói, đó là con đường cô đã chọn."

Tôi cắn chặt răng, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.

Đúng vậy, đó là con đường tôi đã chọn.

Ba năm trước, ba tôi chỉ vào Phó Chi Trần nói với tôi: "Chi Trần là con trai của bạn cũ của ba, năng lực xuất chúng, gia thế tương xứng, hai đứa kết thông gia, tốt cho cả hai nhà."

Còn tôi thì khịt mũi coi thường: "Kết thông gia ư? Ba tưởng bây giờ là xã hội phong kiến sao?"

Tôi ghét ông ấy sắp đặt cuộc đời tôi, ghét cách ông ấy thao túng tôi như một quân cờ.

Vì vậy tôi đã chọn Mạnh Thần – Một người hoàn toàn trái ngược với ông ấy.

Nhưng bây giờ thì sao?

Tôi chẳng khác gì một trò cười.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận