Ánh mắt hắn khẽ run, lời muốn nói cứ nghẹn lại nơi cổ họng.
Không hiểu Tạ Thừa Phong phát điên vì điều gì, lại không còn nháo nhào đòi ra khỏi phủ nữa, ngày nào cũng sang viện của ta, một khi ngồi là tận nửa buổi.
Sự bầu bạn mà thuở trước ta cầu mãi chẳng được, giờ đây lại khiến ta ngột ngạt khó chịu vô cùng.
Chỉ đành cắm đầu luyện chữ trên trang giấy trắng, mượn từng nét mực để giữ lòng yên tĩnh.
Cho đến khi Triệu Thanh Tầm lại lần nữa—không biết là lần thứ bao nhiêu—đau đầu, đau bụng, thân thể khó chịu, sai người đến mời Tạ Thừa Phong.
Người tới chỉ dám thấp thỏm đứng dưới hành lang, mà Tạ Thừa Phong lại chỉ lặng lẽ ngồi nhìn ta không nói lời nào.
Đợi đến khi tờ giấy trước mặt đã kín đầy những chữ tạm coi là ngay ngắn, ta mới ngẩng đầu lên, bình thản nói:
“Thế tử nên đi xem thử đi, nếu nàng ta thật sự có bệnh có tật gì, đến lúc đó lại đổ lỗi cho ta không chịu để thế tử rời đi thì sao?”
Ánh sáng trong mắt Tạ Thừa Phong vỡ nát từng mảnh, khàn giọng hỏi:
“Nàng muốn đẩy ta ra ngoài sao?”
Ta bật cười:
“Thế tử quên rồi sao? Nàng ấy cũng là tiểu phu nhân của thế tử mà, còn đường hoàng bái đường rước dâu đó nhé.”
Sự thử thăm dò cuối cùng của Tạ Thừa Phong tan rã hẳn, hắn không giấu nổi vẻ thất bại, cất giọng nghèn nghẹn:
“Ta đã chịu nhún nhường rồi, chẳng lẽ nàng không nhận ra sao? Vì sao ta đã bằng lòng cho chúng ta một cơ hội khác, mà nàng vẫn cứ mãi bám lấy chuyện cũ không chịu buông? Ta đã mặc kệ nàng ta, cả ngày ở bên nàng rồi, nàng còn muốn gì nữa?”
Ta giả vờ ngạc nhiên hỏi lại:
“Ta chẳng phải cũng đã thành toàn cho ngươi có được mỹ nhân kiều diễm, vừa có chính thê vừa có thiếp thất, trong ngoài đều thoả cả rồi sao? Giờ ngươi lại còn muốn gì nữa?”
Hắn lảo đảo một bước, lỡ tay làm vỡ tách trà, liên tục gằn từng chữ “hay lắm”, sau đó phất tay áo bỏ đi.
Hắn nghĩ ta rồi sẽ hối hận.
Nhưng hắn có ngoại thất dịu dàng để an ủi, ta cũng có lang quân tài giỏi để nương tựa, ai cũng không thiệt.
Ngày Tạ Thừa Phong xuất phủ, ta liền thu xếp hành trang lên Phong Sơn ngắm lá đỏ.
Không sớm không muộn, vừa hay đúng ngày Ngụy Chiêu Hành cũng ở đó.
Không nhiều không ít, ta dừng chân ngay trước trà thất của hắn.
Gió thu làm chuông gió khẽ lay, cánh cửa cót két mở ra — nhẹ nhàng, mà vừa khéo.
Ta chậm rãi ngẩng đầu lên:
“Ta đến tìm trâm cài tóc của mình.”
Tiểu đồng đứng gác trước cửa khẽ tránh người sang một bên.
Lần chia tay ở trà lâu trước đó, Ngụy Chiêu Hành từng bảo ta, cảnh thu ở Phong Sơn đẹp tuyệt, nhất là vào tuần giữa tháng Chín, từ trên cao nhìn xuống, muôn trùng núi non đều nhỏ bé dưới chân, phong cảnh đẹp đến nao lòng.
Lời ấy, là một lời mời bóng gió.
Mà việc ta hôm nay “vô tình” đặt chân đến nơi đây — quả thực đúng lúc.
Hắn đứng đó, dung mạo ung dung mà bất cần, tà áo tung bay trong gió thu, còn kiêu ngạo hơn cả cơn gió đang rít qua sườn núi. Cây trâm nơi đầu ngón tay hắn, cuối cùng cũng trở lại mái tóc ta.
Ta khẽ kéo tay áo rộng của hắn, mỉm cười hỏi:
“Có thể xin một chén trà uống tạm được không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-chat-tay-nhau/chuong-11.html.]
Hắn bật cười khẽ, đẩy cửa phòng.
Cánh cửa vừa đóng lại sau lưng, ta liền ôm lấy eo hắn từ phía sau.
“Chờ bao lâu rồi? Sao không sai người đến giục ta?”
Hắn chậm rãi xoay người, mím môi, từng chút từng chút một tiến lại gần ta.
Ta khẽ cắn môi, ngẩng cao chiếc cổ mảnh mai, mang theo chút ngượng ngùng mà mong chờ.
Nhưng hắn lại đột ngột đè ta lên bàn sách:
“Ai bảo nàng, như vậy mới giống bạch nguyệt quang của ta nhất?”
Cả người ta cứng đờ, ánh mắt va phải đôi con ngươi đen thẳm sâu không thấy đáy của hắn.
Phải rồi… phủ Nhiếp Chính Vương xưa nay canh phòng nghiêm mật, sao ta lại dễ dàng moi được những bí mật như thế?
Trừ phi…
Là do chính người đàn ông trước mặt — cố ý để lộ ra.
“Vì sao chàng lại lừa ta?”
Hắn vươn tay ôm chặt lấy ta, giam trọn ta vào lòng n.g.ự.c cứng rắn ấy, nhướng mày nói:
“Là nàng dò la ta, dụ dỗ ta, chiếm lấy ta… rồi lại không muốn gánh lấy trách nhiệm, cũng chẳng cho ta danh phận.”
“Năm xưa nàng cứu ta một mạng, ta lấy thân báo đáp cũng là hợp tình hợp lý. Vậy… nàng có bằng lòng ‘dám cược dám thua’ hay không?”
Ầm!
Cứ như có tiếng sét giáng xuống giữa đầu óc ta.
Thiên hạ đều biết, Nhiếp Chính Vương là con riêng được Hoàng thượng gửi gắm nuôi dưới gối Nam vương. Năm xưa bị Tạ Quý phi truy sát, hắn phải trốn khỏi kinh thành, ẩn danh nhập ngũ, rồi mang theo mười vạn đại quân oai phong trở về, dùng danh nghĩa phò trợ ấu đế mà hiệu lệnh chư hầu.
Nhưng không ai biết, đứa trẻ năm ấy… là được giấu trong cỗ xe tang mà ta và A Chu dùng để đưa tiễn người thân ra khỏi kinh thành.
Ba ngày đi về phương Bắc, hắn co ro núp trong xe ngựa của ta, nhìn ta vừa đi vừa khóc suốt cả đoạn đường.
Lúc chia tay, ta còn vừa khóc vừa nhét số bạc ít ỏi còn sót lại vào tay hắn.
Hắn nói: “Về sau, ta sẽ dùng vạn lượng vàng mà trả lại.”
Ta lại chưa từng tin.
Gặp nhau giữa dòng đời, hắn thậm chí còn chẳng hỏi tên ta — thì lấy đâu ra chuyện “về sau”?
Nhưng người ấy… lại chính là hắn — Ngụy Chiêu Hành.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Thảo nào hắn ra sức nâng đỡ đệ đệ ta, thảo nào hắn đối xử với ta chẳng giống với ai.
Ta cứ ngỡ mình toan tính khôn khéo, dè đâu…
Đúng lúc ta còn đang choáng váng, đôi môi nóng hổi đã phủ xuống môi ta.
Hôn sâu, mút lấy, ép ta phải mở đôi môi, mạnh mẽ xâm nhập.
Hắn vừa bá đạo mạnh mẽ, lại vừa dịu dàng cuốn quýt — khiến người ta không thể cưỡng lại.
Từng nhịp hôn môi, từng lượt đoạt lấy, khiến ta — người đã cô độc lạnh lẽo hai năm dài đằng đẵng — hoá thành một vũng nước mềm nhũn.
Ngoài kia, mưa thu như trút, đập rào rào lên tán lá.
Một hồ nước thu, sóng gợn lăn tăn suốt cả đêm dài.