NẮM CHẶT TAY NHAU

Chương 1

Tạ Thừa Phong đánh cược, cố tình đem bản thân đặt cược, rồi thua vào tay con gái của tội thần.

 

Sau đó, hắn thực hiện lời hứa, tổ chức cho nàng ta một hôn lễ linh đình.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Mà ta — chính thất được cưới hỏi đàng hoàng — lại trở thành trò cười cho cả kinh thành.

 

Khi ấy, Tạ Thừa Phong thản nhiên nói:

 

“Đã là đánh cược, thua thì phải chịu. Nàng là phu nhân của ta, chẳng lẽ lại thua không nổi?”

 

Dòng dõi thế gia vốn kiêu ngạo, dám chơi dám chịu.

 

Về sau, ta cũng đem chính mình đặt cược — thua vào tay Nhiếp Chính vương.

 

Một đêm xuân phong, ta say đến mộng mị triền miên.

 

Còn Tạ Thừa Phong, lại thất thần đứng ngoài cửa, gào suốt một đêm dài.

 

Đến tận khi mặt trời lên tới đỉnh đầu, ta mới mở cửa, nhìn hắn nhếch nhác đến đáng thương, cố ý làm ra vẻ kinh ngạc mà nói:

 

“Thế tử gia sao lại ở đây? Chẳng lẽ…ngươi thua không nổi ư?”

 

Chương 1:

 

Ở phía Nam thành, ta bị thích khách tập kích, trúng một mũi tên trên cánh tay, vạt áo thấm đẫm máu, chật vật vô cùng.

 

Còn phu quân ta — Tạ Thừa Phong, lúc ấy lại đang ở tiểu viện phía Bắc thành, khoác trên người hồng y, đầu đội kim quan, trở thành tân lang anh tuấn rạng ngời trong mắt một tiểu cô nương.

 

Khi rút mũi tên ra, m.á.u thịt lẫn lộn, đau đến tận xương tuỷ.

 

Sau tấm bình phong, là tiếng của vị ma ma được phái đến gọi Tạ Thừa Phong hồi phủ. Mỗi một lời, không hề bén nhọn, nhưng lại như từng nhát d.a.o khoét sâu vào lòng dạ:

 

“Thế tử nói, Triệu Thanh Tầm cô nương vốn cũng là con nhà quan lại, chẳng qua vì gia tộc mà mới rơi vào chốn hồng trần.”

 

“Cô nương ấy tính tình cao ngạo, chẳng cam lòng làm thiếp. Thế tử đã thua cược, nên theo nguyện ước ban đầu mà thành thân với nàng. Cũng chỉ là để dỗ cho tiểu cô nương vui vẻ thôi. Dù sao cũng không đưa nàng vào phủ khiến phu nhân mất mặt, cũng chẳng ôm một đứa con riêng về bắt phu nhân phải nuôi, phu nhân nên rộng lòng một chút. Thế tử nói, phu nhân chớ nên nhỏ nhen, đến một trò chơi mà cũng thua không nổi.”

 

Trong phòng vẫn còn nồng mùi m.á.u tanh, mũi tên dính m.á.u vẫn trơ trọi nằm trên bàn, hàn quang lấp loáng, tàn nhẫn vô cùng.

 

Mà phu quân ta, lại cho rằng ta đang lấy m.á.u thịt của chính mình để tranh sủng cùng một tiểu cô nương.

 

Ma ma có chút không đành lòng, giọng nói cũng khẽ khàng đi:

 

“Thế tử nói, cần gì phải tranh giành, khiến thể diện của chính thê bị chà đạp thê thảm đến thế.”

 

“Ngài ấy còn nói… hôm nay đã đem bản thân cược cho Triệu cô nương, thì từ nay về sau, người sẽ chỉ thuộc về một mình nàng. Phu nhân cũng nên có tầm mắt và tấm lòng như ngài ấy, dám cược thì cũng phải dám thua.”

 

Trong gian phòng lặng ngắt, chỉ có tiếng gió lạnh ngoài cửa vỗ vào từng hồi rít rào.

 

Từng luồng khí lạnh theo miệng vết thương luồn vào tận xương tuỷ, khiến cả thân thể ta lạnh run như bị băng giá phủ kín.

 

Phải rồi…

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/nam-chat-tay-nhau/chuong-1.html.]

Trò chơi tình ái này, ta đã cược, thì cũng phải cam lòng mà chịu thua.

 

Phụ thân ta mất khi ta vừa tròn sáu tuổi.

 

Mồ côi cô độc, thân thích chẳng nương nhờ được ai, ta lớn lên nhờ vào việc mẫu thân đem từng món đồ cũ trong phủ đem bán đổi lấy cơm áo.

 

Một người như ta, con đường duy nhất có thể trông đợi, chính là biểu ca bên nhà mẹ đẻ — một người học hành giỏi giang, lại ôn hoà nho nhã.

 

Biểu ca lễ nghĩa chu toàn, kính trọng mẫu thân ta, lại thương xót ta nhiều phần. Ta rất mãn nguyện.

 

Năm ấy, thiếu niên áo mỏng như khói sương, cưỡi ngựa tựa nghiêng bên cầu, khắp lầu các đều là tiếng cười khúc khích của những nữ tử vận hồng y.

 

Một nhân vật cao quý, phong lưu như Tạ Thừa Phong, người như ta làm sao dám vọng tưởng trèo cao?

 

Thế mà, hôm đó hắn uống rượu say, phóng ngựa ngang qua phố dài, khiến ta đang trên đường đi mua thuốc cho mẫu thân kinh hãi ngã nhào xuống đất.

 

Sắc đỏ rực trên người hắn vì men rượu càng thêm chói mắt, mà khi đối diện với gương mặt tái nhợt vì kinh hoảng của ta, lại càng đỏ đến gay gắt.

 

Tạ Thừa Phong xoay người xuống ngựa, vạt áo trắng phất qua, ống tay áo thêu viền kim tuyến vươn tới trước mặt ta.

 

“Cô nương có sao không?”

 

Tháng Ba, cỏ xanh chim hót, xuân ý dạt dào.

 

Thiếu niên phong tư sáng chói, khí thế ngút trời, dường như còn rạng rỡ hơn cả cảnh xuân khắp kinh thành.

 

Nắng chói chang trên đỉnh đầu hắn, loá đến mức khiến ta phải nheo mắt.

 

Hắn như tuấn mã không cương, tung hoành ngang dọc. Mà ta, trái tim lại bất giác hướng về nơi ấy.

 

Nhưng thang thuốc đắng chát trong lồng n.g.ự.c lại kéo ta về với thực tại.

 

Ta là người thế nào, bản tính cẩn trọng, chỉ biết sống đúng quy củ. Cả đời này, nào có tư cách mơ tưởng đến sự phóng túng?

 

Tránh khỏi ánh mắt nóng rực ấy, ta bỏ đi không chút do dự.

 

Thế nhưng thiếu niên kia, dám vượt thác trèo đèo, một lòng một dạ, không ai ngăn nổi.

 

Biểu ca — người đã cùng ta định sẵn hôn ước — chỉ đành ôm hổ thẹn, gửi trả hôn thư.

 

Biểu ca nói:

 

“Tạ gia là danh môn thế tộc, nếu muội gả vào đó, với cô mẫu và biểu đệ A Chu mà nói, đều là chuyện tốt không gì sánh bằng.”

 

“Biểu muội Thù Ngọc, nhân sinh vốn đã nhọc nhằn. Chúng ta như bèo trôi lá rụng, không rễ không nguồn, mỗi một bước đi lên đều gian nan không kể xiết.”

 

“Muội hận ta cũng được, trách ta cũng được, đều là ta đáng bị như thế. Nhưng vì tiền đồ của gia tộc, vì kỳ vọng khẩn thiết của tổ mẫu, ta… không đủ can đảm để phụ lòng. Xin thứ lỗi cho ta vì không đủ dũng khí, cũng chẳng đủ kiên định.”

 

Hắn đi rất dứt khoát, giẫm nát kỳ vọng của ta và quá khứ giữa hai ta thành bùn đất dưới chân.

 

Ta siết chặt thư từ hôn trong tay, đứng dưới hành lang, vừa rơi lệ vừa hứng gió lạnh, đắng chát đến thắt gan thắt ruột.

 

Nhìn bóng lưng hắn mỗi lúc một xa, ta thậm chí đã nghĩ, hay là lấy mười năm tình nghĩa ra cầu xin một lần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận