Đa trong làng, gạo trắng đều giữ để bán lấy tiền, đó mua gạo lứt hoặc lương thực thô rẻ tiền về ăn.
Còn gạo trắng, phần lớn thời gian, chỉ khi trong nhà hỷ sự, hoặc dịp lễ tết mới ăn.
Người thể ngày ngày ăn gạo trắng, đó là nhà giàu .
Ví dụ như nhà Lý Tiểu Liên.
Mà điều kiện của nhà Cố Thanh Sơn thì chứ?
Hạt Dẻ Nhỏ
Chỉ là một thợ săn, trong nhà ruộng đất, đến mùa đông thì càng khó khăn hơn.
Trong nhà bốn cái miệng, ngày nào cũng cơm trắng, mỗi tháng tốn bao nhiêu bạc?
Cho dù săn thể kiếm chút tiền nhỏ, cũng thể tiêu xài hoang phí như .
"Thật sự là hiểu chuyện." Lý Tiểu Liên gật đầu.
Chung Quế Hoa : "Đó là điều chắc chắn. Cho dù hiểu chuyện đến mấy cũng chỉ thể cung phụng mà thôi, nếu thê tử bỏ , e rằng y kẻ cô độc cả đời đó."
Nói xong, hai khúc khích .
"So sánh như , và Lạc Vân nào là một trời một vực . Cố Thanh Sơn ăn trong bát, trong nồi là chuyện bình thường."
Chung Quế Hoa ngừng tâng bốc, trong lòng Lý Tiểu Liên vô cùng thoải mái, giả vờ : "Cũng cần như . Có lẽ y mua trang sức cho nương tử xí của thì ?"
Chung Quế Hoa khan: "Ha ha, thể chứ?"
Hư vinh tâm thỏa mãn, Lý Tiểu Liên hài lòng đặt chiếc vòng bạc xuống, chọn một đóa trâm hoa màu lam.
"Cái vòng , và cái nữa, gói cho ."
"Tiểu Liên, thật ngưỡng mộ , xinh , trong nhà ca ca còn nương thương yêu như , chỉ những công tử phú quý mới xứng đôi với thôi." Chung Quế Hoa một cách nịnh nọt.
"Thôi , đến phát chán ." Mặc dù đều là lời thật lòng.
Lý Tiểu Liên khẽ hếch cằm, liếc nàng một cái, “Trong nhà một hộp son phấn, mới dùng một nửa, dùng chán , ngươi cứ lấy mà dùng .”
Bên .
Sau khi giặt giũ xong ở bờ sông, Vương thị và Lạc Vân sóng bước về nhà, tán gẫu chuyện vặt.
“ Lý Tam khi còn trẻ là thường xuyên chạy buôn ở bên ngoài, kiếm ít tiền. Hai gian nhà ngói lớn gạch xanh chính là xây dựng thời điểm đó. Trong nhà còn mười mấy mẫu ruộng nước, là trưởng phú của thôn cũng quá lời.”
“Thế nhưng nguyên phối của y là mệnh khổ, trong nhà hưởng mấy ngày sung sướng lâm bệnh mà qua đời. Lúc đó trưởng tử Lý Đại Lang mới chỉ năm tuổi.”
“Năm Lý Đại Lang bảy tuổi, Lý Tam cưới Thẩm thị. Năm đó, Thẩm thị sinh hạ nhị lang là Lý Nhị Lang, sinh thêm một nữ nhi là Lý Tiểu Liên.”
Triều đình quy định, thời gian để tang là hai năm.
Điều kiện nhà họ Lý khá , cho dù goá thê một lang nhi, cũng ít gia đình nguyện ý gả nữ nhi tới, chỉ cần đưa đủ bạc là .
“Vậy Lưu Tú tỷ là thê tử của ai?” Lạc Vân hỏi.
“Là của Lý Đại Lang, nhưng thành với Lưu Tú ba năm , vẫn con.”
“ LÝ Đại Lang y cũng thông minh như cha y , giờ đang mở tiệm ở trong trấn đó.”
Lạc Vân bỗng nhiên hiểu , thì bà bà của nàng chính là kế mẫu của phu quân nàng, gia đình Lưu Tú cũng khá phức tạp.
Quan hệ giữa Lưu Tú và bà bà , Lạc Vân quan tâm đến chuyện nhà khác, cũng hỏi thêm.
Đến ngã ba đường, hai chia tay.
“Vân , nếu thấy Đại Nha thì gọi giúp một tiếng, bảo nó về nhà.”
“Được.”
Lạc Vân đến một đất trống xa nhà, thấy mấy hài tử đang đuổi bắt nô đùa.
Đại Bảo, Tiểu Bảo, Đại Nha, ngoài còn hai tiểu oa nhi trạc tuổi.
“cữu mẫu!”
Đại Bảo, Tiểu Bảo thấy Lạc Vân, nhảy nhót chạy tới.
Lạc Vân nhắc nhở: “Cẩn thận đừng té ngã.”
“cữu mẫu, đây là Cẩu Đản, đây là Lai Tài.”
Đại Bảo giới thiệu với Lạc Vân, còn Tiểu Bảo thì kéo tay áo nàng, vẻ mặt đầy kiêu hãnh khoe khoang với hai bạn nhỏ.
“Đây là cữu mẫu của , xinh lắm, nấu cơm cũng ngon nữa, các ngươi ngửi thấy sẽ chảy nước dãi cho xem.”
“thẩm khỏe ạ.” Cẩu Đản và Lai Tài đồng thanh reo lên.
“Các ngươi khỏe , rảnh thì đến nhà chơi nhé.” Lạc Vân .
“Dạ, bọn con thích chơi với Đại Bảo và Tiểu Bảo.”
Cẩu Đản và Lai Tài một cái, hẹn mà cùng gật đầu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mua-ve-mot-ky-nu-tho-san-noi-son-da-tro-nen-giau-co/chuong-15-hoi-kho-chiu.html.]
Trong lòng hai hài tử chút khó chịu và hổ.
Hồi Đại Bảo, Tiểu Bảo mới đến thôn, hai ngươi chúng nó còn từng bắt nạt hai ngươi .
Sau Đại Nha, cái tiểu cô nương đanh đá , đ.á.n.h cho cả hai ngươi chúng nó ngoan ngoãn.
Sau đó thì tất cả cùng chơi với .
Hơn nữa, trong những ngày qua, Đại Bảo và Tiểu Bảo mang ít kẹo chia sẻ cho chúng nó.
hai ngươi chúng nó chính là những bạn của Đại Bảo và Tiểu Bảo, ai dám bắt nạt thì sẽ đ.á.n.h cho một trận tơi bời.
Lạc Vân hai tiểu gia hoả nhiều suy nghĩ đến , nàng về phía Đại Nha.
“Đại Nha, nương con đang tìm con đó, bảo gọi con về.”
“Ay da! con vẫn chơi đủ mà.” Đại Nha tình nguyện đáp.
“Bọn cũng về nhà với cữu mẫu , Đại Nha tỷ, ngày mai chúng cùng chơi nhé.”
… Một lớn hai nhỏ trở về đến ngoài sân, thì bắt gặp Cố Thanh Sơn từ trong sân .
“Cố lang, định ?”
Cố Thanh Sơn nàng, “Ta mới về, đang định ngoài tìm các ngươi.”
Lạc Vân gật đầu: “Ta cùng Vương tẩu tử giặt y phục ở bờ sông về.”
Bốn cùng sân.
Cố Thanh Sơn liếc chiếc thau gỗ tay nàng, mới lên tiếng: “Vân Nương, …”
“cữu mẫu, Đại Bảo giúp cữu mẫu phơi y phục.”
“Tiểu Bảo cũng .”
“Được, Đại Bảo, Tiểu Bảo của chúng thật ngoan.” Lạc Vân .
Cố Thanh Sơn: “……”
Đại Bảo và Tiểu Bảo mỗi đứa một bên, chung sức vắt y phục cho khô hơn đưa cho Lạc Vân.
Lạc Vân nhận lấy, trải y phục , giũ giũ vài cái vắt lên sào tre giăng ngang.
Cố Thanh Sơn cướp mất việc, một bên, đôi lông mày rậm nhíu chặt .
Hai tiểu gia hỏa , tinh ý như chứ?
Cố Thanh Sơn liếc về phía Lạc Vân, giả vờ khẽ ho hai tiếng.
Thấy nàng hình như phản ứng gì…
“Khụ khụ khụ!” Hắn cố ý tăng âm lượng.
Cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của một lớn hai nhỏ.
“cữu cữu, cữu cữu ?”
Cố Thanh Sơn: “Không gì, chỉ là khó chịu một chút thôi.”
“Có cảm lạnh ? Để xem.”
Nghe Cố Thanh Sơn khỏe, Lạc Vân vẻ mặt căng thẳng, kịp phơi y phục nữa, lau lau tay lên vạt áo, đến mặt, sờ lên trán .
“Không sốt.”
Lạc Vân thở phào nhẹ nhõm, cứ ngỡ tối qua “quạ đen mồm” trúng , “Cố lang, cảm thấy khỏe ở chỗ nào?”
Cảm giác chạm vầng trán ấm áp mềm mại, như một sợi lông vũ khẽ cào lòng Cố Thanh Sơn, “Vân Nương nàng yên tâm, chỉ là ho một chút thôi, gì đáng ngại.”
“cữu cữu, khỏe thì khám lang trung đó.” Đại Bảo .
“Ừm ừm, uống t.h.u.ố.c là khỏi thôi, cữu cữu đừng sợ, Tiểu Bảo sẽ cùng cữu cữu.” Tiểu Bảo kéo lấy bàn tay thô ráp của .
hai hài tử vẫn quên những ngày tháng gian nan khổ sở ở Tống gia.
Là cữu cữu như một vị thiên thần giáng lâm, màng tất cả, sợ lời đồn, cứu chúng khỏi nơi đó.
cữu cữu là quan trọng nhất của chúng.
Đối mặt với đôi mắt thuần chân quan tâm của hai tiểu gia hỏa, cùng với sự lo lắng chân thật gương mặt Lạc Vân.
Trong lòng Cố Thanh Sơn cảm động là giả, ngoài niềm vui , y còn cảm thấy chút ấu trĩ…
Y vội vàng : “Ta , chỉ là cổ họng khó chịu thôi, Vân Nương và Đại Bảo, Tiểu Bảo đều cần lo lắng.”
Nghe , một lớn hai nhỏ lúc mới thở phào nhẹ nhõm.