Chương 5:
Bác bảo vệ nghĩ ngợi một chút :
“Ba bốn thằng con trai gì đó, trông giống học sinh trường . Giống mấy đứa bên trường nghề cạnh đây hơn.”
“Bác thấy họ về hướng nào ?”
Bác lắc đầu:
“Cái thì . thằng bé Kỷ Hồi đáng tin lắm. Lúc còn với bác lát nữa sẽ . Cháu cứ chờ ở đây là .”
thật nhanh một dãy sổ:
“Bác ơi, nếu cháu , ơn gọi điện cho cháu nhé. Nhất định gọi cho cháu đấy.”
Bác bảo vệ liên tục gật đầu đồng ý.
do dự một chút, cuối cùng vẫn quyết định đeo cặp lưng, dù sẽ nặng.
chạy một vòng quanh mấy con ngõ đối diện, chẳng thấy bóng dáng ai.
Rồi vòng qua bức tường cạnh trường, quả nhiên gần cổng mấy tụ .
Không chút do dự, lao thẳng tới.
thấy tiếng ầm ĩ, tiếng chửi thề xen lẫn tiếng va chạm.
“Thằng ranh, đó là em gái nuôi của tao, mày dám từ chối nó ? Có mày nặng mấy ký ?”
“Học giỏi nhất khối thì ghê gớm lắm hả? Tốt nghiệp cũng thuê cho bọn tao thôi.”
“Tao còn mày hết ông bố đến ông bố khác , cuối cùng mới tìm một gã ngu con trai, để mày hưởng sái tài sản.”
“Cái gã đó giàu , nhưng hai năm nay lụn bại . Chắc mày moi sạch tiền, sắp phá sản tới nơi đúng . Mày như thế thì còn cái gì để tự hào hả? Hay chờ mày tìm cho mày thêm ông bố mới?”
thấy giọng Kỷ Hồi.
Không chút do dự, hét lên:
“Cảnh sát đến !”
Đám đó vẻ thông minh lắm.
Nghe hét, mà chúng cứ đực tại chỗ, chẳng động tĩnh gì.
bèn vung cặp ném thẳng thằng gần nhất.
Hắn kêu đau một tiếng, chửi:
“Đm, trong cặp mày giấu tạ ?”
Hắn nghiêng , lúc đó mới thấy Kỷ Hồi đang tựa tường.
Đồng phục bẩn thỉu, cả nhếch nhác thản nhiên.
Thấy , khựng một giây chỉ tay về hướng chạy tới:
“Anh đang bận chuyện với mấy , em về trường học .”
Thấy một đứa định kéo , Kỷ Hồi thoáng hốt hoảng.
vẫn cử động , chỉ cất giọng lớn:
“Chỉ là bạn cùng lớp thôi, đừng khó nó.”
Nước mắt trực trào.
Kỷ Hồi thương , chân cử động nữa.
May cảnh sát tới nhanh.
Đám du côn ngờ thật sự báo công an, chẳng kịp chạy bắt hết.
lao tới, thấy chân Kỷ Hồi sưng vù, tay cũng trầy xước.
Anh xoa đầu , hỏi:
“Sao chạy ? Nếu cảnh sát đến muộn, em cũng đánh . Đám đó khỏe lắm.”
bật nức nở:
“Anh thương , em chứ?”
“Anh chỉ yên đó, em thương?”
“Vì chạy ngay về phía em. Nếu thương đến bảo vệ em .”
thấy khẽ “ừ” một tiếng.
Anh khai với cảnh sát là bọn chỉ đẩy thôi, đánh thật.
Là tự vô ý trẹo chân.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/mot-mai-nha-hai-so-phan/chuong-5.html.]
thẳng mắt , giận dữ:
“Tại dối?”
Anh nghiêm túc:
“Vì chúng thấy mặt em, còn nhận đồng phục em là của phụ trung. Chỉ cần hỏi thăm vài câu là tìm em . Đám đó vốn là rảnh rỗi sinh nông nổi, nhưng Ngôn Ngôn thì học.”
“ cảnh sát sẽ bảo vệ chúng . Anh tin họ ?”
Anh thở dài:
“Anh tin, nhưng thể lúc nào họ cũng để mắt tới em. Anh mạo hiểm. Hơn nữa, bọn nó học sinh nghề, vị thành niên cả, cùng lắm phê bình dăm ba câu thôi.”
Anh ngẩng lên , nhấn mạnh:
“Em thể đem mạo hiểm.”
chợt nhớ lời bọn , bèn hỏi:
“Dạo … còn nhận hai khoản tiền sinh hoạt ?”
Sắc mặt thoáng đổi, nhưng nhanh bình tĩnh .
Anh định mở miệng, liền nhanh tay giật điện thoại từ tay , nhập mật khẩu lướt xem.
Anh bao giờ xoá tin nhắn, đó nhờ dọn hộ.
Gần nhất tin nhắn báo tiền tài khoản là nửa năm .
Có nghĩa ba và chỉ gửi đúng hai tháng, bặt vô âm tín.
“Anh gọi cho họ ?”
“Anh gọi cho . Bà bà vay nặng lãi, lo cho bản còn xong. Bà bảo nuôi từng năm, giờ thì… tự lo .”
ủ rũ hỏi:
“Thế tiền cho em… từ mà ?”
Anh nhún vai:
“Kiếm chứ , thu nhập hợp pháp.”
“Anh giấu em thêm đấy chứ?”
Anh :
“Ngày thường học, cuối tuần về còn nấu cơm cho em, thời gian mà ?”
gặng hỏi mấy , cũng chịu , chỉ nhấn mạnh:
“Đều là tiền hợp pháp nên em đừng lo. Dù họ cho tiền, cũng thể nuôi em trắng trẻo mập mạp .”
hoảng hốt:
“Em… em béo lên hả?”
Kỷ Hồi lắc đầu:
“Không, chỉ thấy em ăn mãi mà béo thôi, chắc do hồi nhỏ dày tổn thương, giờ ăn gì cũng khó hấp thụ.”
thuận miệng “Ừ, chắc ”, nhưng trong đầu nghĩ:
Sắp nghỉ hè , thể tìm việc thêm nhỉ? Không nhận học sinh cấp ba …
Chắc vấn đề gì, chỉ cần kể cảnh ngộ đáng thương một chút là .
Như cũng coi là lừa gạt nhỉ.
Bởi thật sự… vốn đáng thương như .
Nếu , sẽ càng đáng thương hơn.
“Truyền dịch xong, em đưa về trường. Cuối tuần đừng về nhà, em sẽ đến thăm .”
Anh :
“Anh còn tưởng em định mang cơm tận trường cơ.”
lầu bầu:
“Em nấu, cũng chẳng dám ăn .”
lúc y tá tới giục đóng viện phí, một cảnh sát trẻ cũng bước .
Nghe nhắc đến đóng tiền, vội theo y tá ngoài.
Mười phút , cảnh sát đặt hoá đơn lên bàn, hỏi:
“Liên lạc giám hộ mãi . Tình trạng kéo dài bao lâu ?”
giơ tay cái mic, đặt miệng trai.