Ly trà thảm hoạ

Chương 6

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Uw8rOeVOM

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tôi hoàn toàn không tin lời họ nói, thật ra, việc họ có biết hay không thì có quan trọng gì đâu?

Chuyện đã xảy ra rồi, không thể nói không biết mà bỏ qua như vậy được.

Tôi chỉ lạnh lùng nói: "Không phải nên thảo luận về vấn đề bồi thường rồi sao?"

Một người cấp cao vội vàng nói: "Cô gái này xem thế này được không, tất cả tiền bồi thường đều do trung tâm thương mại chúng tôi chi trả, không cần cô bỏ ra, chúng tôi còn tặng cô một phiếu giảm giá 5000 tệ, có thể sử dụng trong trung tâm thương mại của chúng tôi."

Tôi nghe thấy điều kiện này, hít một hơi thật sâu, cố gắng không để mình tức giận.

Vì tôi đã sớm biết rõ, đám người này không có lương tâm, trong đầu họ chỉ có lợi ích, họ sẽ không nói chuyện công bằng.

Người cấp cao này không nhịn được nói: "Không thể nói thế được, nếu ra tòa, e là cô cũng phải chịu một phần trách nhiệm nhất định."

Tôi lắc đầu nói: "Tôi không thấy mình có trách nhiệm gì ở đây cả, lẽ nào tôi có thể tự dưng biến ra chổi, cây lau nhà để dọn dẹp sao? Tôi đã thông báo cho nhân viên trung tâm thương mại ngay lập tức, đã hoàn thành nghĩa vụ của mình rồi. Hơn nữa, tình hình bây giờ không chỉ đơn giản là chuyện tiền bồi thường, nhân viên của các ông đã làm chứng giả, vu oan hãm hại khách hàng. Chuyện này nếu bị lan truyền ra ngoài, danh tiếng của trung tâm thương mại các ông sẽ bị hủy hoại hoàn toàn đấy."

Quản lý Vương không nhịn được nói: "Vậy cô gái, cô muốn thế nào?"

Tôi nói: "Tôi muốn ba mươi vạn tệ."

Mấy người này đều hít một hơi khí lạnh, họ nhìn nhau, dường như không biết phải trả lời tôi ra sao.

Quản lý Vương nói nhỏ: "Ba mươi vạn có hơi quá đáng không?"

Tôi lạnh lùng nói: "Vậy thì cứ để chuyện này lan truyền ra ngoài đi, các ông là công ty niêm yết. Đến lúc đó nếu cổ phiếu vì bê bối tiêu cực này mà rớt giá, Trụ sở chính của các ông sẽ xử lý các ông đấy."

Họ bắt đầu bàn bạc, cuối cùng nói rằng không thể quyết định ngay và sẽ sớm cho tôi một kết quả.

Tôi tiếp tục nói: "Tôi còn một yêu cầu nữa."

Họ hỏi tôi yêu cầu gì, và tôi chỉ vào Quản lý Vương và cô lao công nói: "Hai người này đã phạm pháp, tôi muốn các ông sa thải họ."

Một người cấp cao gật đầu nói: "Không vấn đề gì."

Quản lý Vương sốt sắng nói: "Cô gái này, cô không phải đến để thương lượng hòa giải sao?"

Tôi nói: "Tôi đến đây để thương lượng, nhưng không phải thương lượng với ông. Tôi đã hỏi ý kiến luật sư rồi, tôi biết hai người các ông sẽ có hậu quả gì: nhiều nhất là tạm giam hành chính, thậm chí sẽ không để lại tiền án. Theo tôi, hình phạt này không đủ."

Sắc mặt Quản lý Vương lập tức tối sầm lại: "Ý cô là sao?"

Tôi nói: "Tôi không cần tiền bồi thường từ hai người, dù sao các ông cũng sẽ chẳng phải trả bao nhiêu tiền vì chuyện này. Tôi muốn hai người bị tạm giam vài ngày, và tôi còn muốn Trụ sở chính của các ông sa thải ông ngay lập tức, nếu không tôi sẽ vạch trần toàn bộ bê bối này. Một người làm đến chức giám đốc của một trung tâm thương mại lớn như ông, nếu bị sa thải trái quy định, công ty đáng lẽ phải bồi thường cho ông rất nhiều tiền. Nhưng bây giờ ông đã phạm pháp, công ty hoàn toàn có thể cắt giảm một khoản trợ cấp thôi việc khổng lồ của ông!"

Quản lý Vương kích động nói: "Cô làm như vậy có ích lợi gì cho bản thân cô?"

Tôi nói: "Tôi có thể không lấy lợi lộc gì, nhưng ông nhất định phải trả giá. Tôi muốn hỏi một chút, vị Quản lý Vương đây đã làm việc ở trung tâm thương mại của các ông bao lâu rồi?"

Người cấp cao đó nói: "12 năm rồi."

Tôi cười lạnh: "Khoản bồi thường 12+1 năm, tính theo lương của ông, chắc phải hơn hai mươi vạn tệ nhỉ? Tôi thật muốn xem, cái trung tâm thương mại này có thể cắt giảm của ông bao nhiêu tiền bồi thường!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ly-tra-tham-hoa/chuong-6.html.]

Người cấp cao bình tĩnh nói: "Là bốn mươi vạn tệ, nhưng chúng tôi một xu cũng sẽ không cho ông ta, ông ta có thể đi kiện. Chúng tôi là người của Trụ sở chính cử đến, chuyện này ban đầu ông ta đã giấu Trụ sở chính. Đối với loại hành vi phạm pháp này, chúng tôi tuyệt đối không dung túng."

Người cấp cao này liếc nhìn cô lao công một cái rồi nói: "Còn cô nữa, dựa theo quy định rõ ràng của công ty, trong thời gian làm việc phải thực hiện đúng chức trách. Cô trong giờ làm, vì chơi điện thoại mà làm lỡ chuyện khách hàng đã nói rõ với cô rồi. Khoản bồi thường này chúng tôi sẽ không nhận toàn bộ trách nhiệm đâu, công ty sẽ từ từ tính sổ với cô."

Cô lao công sững sờ, bà ta vội vàng nói: "Dựa vào đâu mà bắt tôi bồi thường chứ? Quản lý Vương không phải đã nói rồi sao, dù có bồi thường thì cũng là trung tâm thương mại chịu trách nhiệm mà."

Người cấp cao cười lạnh nói: "Tiền đề là cô phải tuân thủ quy định của công ty, vấn đề là cô đã tuân thủ chưa?"

Cô lao công hoảng loạn, bà ta lại bắt đầu lau nước mắt, khóc lóc nói: "Tôi đây là một người già cả, tôi làm gì có bao nhiêu tiền? Dù chỉ bắt tôi gánh ba phần trách nhiệm, cũng là muốn ép c.h.ế.t tôi mà!"

Tôi nhìn nước mắt của bà ta, bực mình hét lên với bà ta: "Bà đừng khóc nữa đi, bà còn mặt mũi nào mà khóc!"

Cô lao công giật mình, còn tôi thì tức giận gầm lên với bà ta: "Ở đây khóc lóc thảm thiết để lấy lòng thương hại à? Nước mắt của bà toàn là nước mắt cá sấu! Bà chỉ là một kẻ cặn bã già khôn chết, tôi hy vọng tòa án sẽ bắt bà gánh vác trách nhiệm lớn hơn nữa, tôi hy vọng bà bị dồn đến đường cùng, phá sản rồi nhảy lầu tự tử đi, cái loại đồ già như bà căn bản không xứng đáng sống trên đời này!"

Cô lao công không dám khóc nữa, bà ta nhìn tôi đầy căm hận, miệng lẩm bẩm không biết đang nguyền rủa những lời độc địa gì.

Sau khi nói xong yêu cầu của mình với trung tâm thương mại, tôi quay người rời đi.

Những người từ Trụ sở chính đến, rất nhanh đã cho tôi câu trả lời.

Họ đồng ý bồi thường cho tôi ba mươi vạn tệ, nhưng hy vọng tôi có thể từ bỏ việc kháng cáo và không công khai hành vi trung tâm thương mại hãm hại khách hàng này.

Ngoài ra, Quản lý Vương và cô lao công cũng bị sa thải rồi.

Hơn nữa, trung tâm thương mại còn rất nghiêm khắc nói với Quản lý Vương rằng, nếu ông ta dám kiện, thì sau này một khi chuyện này bị công chúng biết đến, mọi thiệt hại gây ra cho trung tâm thương mại, công ty đều sẽ đòi bồi thường từ ông ta.

Còn về phần cô lao công đó, trung tâm thương mại cũng đã kiện bà ta một vụ, cuối cùng tòa án xác định trách nhiệm hai bên là năm ăn năm thua, cô lao công phải gánh chịu một nửa trách nhiệm và bồi thường cho cô gái đó ba mươi lăm vạn tệ.

Lúc này cô lao công sụp đổ ngay tại chỗ, bà ta vừa khóc vừa làm ầm ĩ lên, nhưng trung tâm thương mại nhất quyết không chịu nhượng bộ.

Cuối cùng, cô lao công này thật sự quá liều lĩnh, lại trèo lên tận tầng thượng của trung tâm thương mại, dùng cách nhảy lầu để đe dọa.

Khi tôi biết chuyện này, lập tức xin nghỉ phép, chạy đến trung tâm thương mại xem náo nhiệt.

Cô lao công đứng trên tầng thượng run lập cập, cũng không biết bà ta ở trên đó đã nói chuyện với ai thế nào.

Có lẽ trong mắt cô lao công, nếu bà ta c.h.ế.t đi, khoản nợ này sẽ không cần người nhà phải trả nữa.

Bà ta đã thành công, bà ta đã chết.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Mọi người đều la hét, còn tôi nhìn xác bà ta, lạnh lùng mỉm cười.

Tôi từng là người tốt, nhưng chính đám người xấu này đã ép tôi đến bước đường này.

Đồ già gây hại cho đời, có oan ức gì thì cứ đến gặp Diêm Vương mà khóc đi.

Nhưng loại cặn bã già như bà ta, xuống đến m phủ, e là còn chưa kịp khóc đã bị Diêm Vương lệnh cho tiểu quỷ lôi ra rút lưỡi rồi, ngay cả than vãn cũng không có cửa!

Thật hả hê!

Bạn cần đăng nhập để bình luận