Ly trà thảm hoạ

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSDbmDgYF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giám đốc Vương thản nhiên nói với cảnh sát: "Thưa cảnh sát, ai tố cáo thì người đó phải đưa ra bằng chứng, nếu cô ấy khẳng định mình đã liên hệ với nhân viên vệ sinh của chúng tôi, thì đừng chỉ nói suông, đưa bằng chứng ra đi?"

Khoảnh khắc này, một luồng lạnh lẽo chạy khắp cơ thể tôi.

Tôi không có bằng chứng.

Vô tình làm đổ trà sữa xuống đất, nói với nhân viên vệ sinh một câu, chuyện nhỏ nhặt như vậy, không ai lại cố ý dùng điện thoại quay lại làm bằng chứng cả.

Nhưng chính chuyện nhỏ nhặt như vậy, lại đủ để hủy hoại cả cuộc đời tôi.

Cảnh sát bảo tôi đừng hoảng, hãy bàn bạc với người nhà trước.

Tôi lẩm bẩm: "Tôi phải nói với người nhà thế nào đây? Mẹ tôi sẽ phát điên mất."

Cô gái bị thương đột nhiên khóc lóc nói: "Chỉ có cô đáng thương thôi à? Chỉ có cô có bố mẹ thôi à? Ngày tôi vào bệnh viện cấp cứu, mẹ tôi sợ quá bị đột quỵ liệt nửa người! Gia đình tôi lại làm sai chuyện gì chứ?"

Tôi không thể phản bác lời cô gái.

Tôi biết cô ấy vô tội, nhưng tôi cũng vô tội mà.

Là con cái, gây họa ở bên ngoài, thật sự không muốn nói với bố mẹ.

Nhưng cái họa này quá lớn, một mình tôi căn bản không gánh nổi.

Tôi cầm điện thoại lên, run rẩy gọi cho mẹ, bảo bà đến đồn công an một chuyến.

Mẹ vừa nghe nói phải đến đồn công an, lập tức có chút căng thẳng, hỏi tôi có cãi nhau với ai không, có bị thương không.

Tôi không biết.

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

Nên nói với bà thế nào, đành bảo bà cứ đến rồi nói sau.

Giọng mẹ nghẹn ngào, bà không hỏi ai đúng ai sai, chỉ lo lắng hỏi tôi có bị thương không.

Tôi nói tôi không bị thương, bà mới thở phào nhẹ nhõm, nói bà sẽ đến ngay.

Cảnh sát an ủi tôi ngồi xuống bình tĩnh lại, nghĩ xem có cách nào chứng minh mình đã liên hệ với trung tâm thương mại ngay từ đầu không.

Đáng buồn là, tôi nghĩ không ra.

Không có camera giám sát, không có ghi âm, một chuyện nhỏ nhặt ấy đã quyết định cuộc đời tương lai của tôi, lại không thể lật ngược tình thế.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ly-tra-tham-hoa/chuong-2.html.]

Mẹ chạy xe máy điện đến, bà đội mũ bảo hiểm, tay cầm chìa khóa xe, mặt mày căng thẳng đẩy cửa phòng hòa giải, thò đầu vào tìm tôi.

Bà chỉ vào tôi, có chút sợ sệt nói với cảnh sát: "Đó là con gái tôi."

Cảnh sát bảo bà vào, bà mới đẩy cửa vào, lúng túng nắm chặt chìa khóa xe, hỏi cảnh sát: "Con gái tôi làm sao vậy?"

Cảnh sát bảo bà ngồi xuống trước, kiên nhẫn giải thích tình hình.

Mẹ nghe xong, bà bồn chồn nói: "Con gái tôi sẽ không nói dối đâu, từ nhỏ nó chưa từng nói dối bao giờ."

Trong cơn gấp gáp, mẹ nắm lấy tay cảnh sát, nói nghiêm túc: "Trước đây cháu nó còn đi hỗ trợ Vũ Hán nữa, nhân cách con gái tôi trước giờ rất tốt!"

Giám đốc Vương nói: "Ý là chúng tôi nói dối à! Bà chỉ biết nói miệng thôi, tỏ vẻ con gái bà cao thượng lắm! À, từng hỗ trợ Vũ Hán cơ đấy, giỏi quá ha!"

Cảnh sát mất kiên nhẫn nói với Giám đốc Vương: "Anh có biết nói chuyện đàng hoàng không hả?"

Giám đốc Vương mặt đầy vô tội: "Tôi lo cho nhân viên của mình thiệt thòi đấy chứ? Việc tốt đều lôi ra để lấy điểm, đây rốt cuộc có phải nơi nói chuyện bằng chứng không? Tôi thấy đừng hòa giải nữa, trực tiếp ra tòa khởi kiện đi!"

Cô lao công khóc lóc nói: "Tôi thật sự không lừa ai cả, cô ấy không nói với tôi đâu."

Tôi trơ mắt nhìn họ rời đi, cô gái bị thương cũng thở dài, nói với cảnh sát: "Cảm ơn các anh đã hòa giải, tôi trực tiếp khởi kiện ra tòa đi, giao cho thẩm phán quyết định."

Mẹ vội vàng nói với cô ấy: "Cháu ơi, con gái cô không lừa các cháu đâu."

Cô gái nói: "Điều đó không quan trọng, cháu mới là người vô tội nhất, đúng không ạ?"

Mẹ há miệng, cuối cùng không nói được lời nào.

Cảnh sát thấy hòa giải không thành, đành bảo chúng tôi ký tên rồi rời đi.

Họ khuyên tôi suy nghĩ kỹ thêm, xem có cách nào tìm được bằng chứng không, họ cũng sẽ cố gắng đi tìm bằng chứng.

Khi chúng tôi ra khỏi đồn công an, mẹ bảo tôi ngồi lên yên sau xe máy điện, bà quay đầu lại nói với tôi: "Mẹ biết con không nói dối, con đừng sợ, mẹ tin con, trên đời này có công lý."

Mũi tôi cay cay.

Cố gắng nhịn không khóc.

Mẹ an ủi tôi đừng sợ.

Nhưng bà ấy ở phía trước đang lái xe, thỉnh thoảng lại lau nước mắt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận