“Đủ !”
Anh trừng mắt Khả Phương một cái đó rời khỏi phòng ăn, hiện trường chỉ còn một cô , giúp việc nhanh chóng tiến dọn dẹp, để ý cô đang tức giận đến run .
Quản gia dẫn Minh Châu tới phòng tắm :
“Cô Minh Châu, cô trong tắm rửa một cái .”
Sau đó ông đưa một bộ quần áo sạch sẽ cho cô đóng cửa .
Bên cánh cửa, Minh Châu lên tiếng:
“Cảm ơn chú nhiều lắm.”
“Đừng khách sáo, đây là điều nên mà. Cũng thể để ngoài bắt nạt nữ chủ nhân của nhà chúng .”
Minh Châu gì, trong lòng vô cùng chua xót.
Nữ chủ nhân ? Ai công nhận chứ?
dù gì thì cô cũng thật sự cảm kích quản gia, ông dám bênh vực cô mặt Thế Trường là một điều vô cùng đáng quý.
Bên trong phòng khách.
Thế Trường sô pha, mặt mày cau vui, trong đầu là ánh mắt khổ sở thất vọng của Minh Châu khi .
Anh ? Nhẫn tâm một chút thì ? Cần gì dáng vẻ giả dối của cô mê hoặc chứ?
Khả Phương thấy Thế Trường khó chịu, cô cũng buồn bực kém.
Vốn cho rằng diễn kịch với Thế Trường để thấy Minh Châu khổ sở chật vật là một chuyện vô cùng vui vẻ, nào ngờ ăn phân ch.ó là cô .
Rõ ràng ở hôn lễ Thế Trường ghét Minh Châu, hận thể khiến cô c.h.ế.t ngay lập tức, nhưng chỉ mới mấy ngày ngắn ngủn thôi tâm trí của đều hướng về cô .
Khó khăn lắm mới tiễn con nhỏ Minh Ngọc nước ngoài, bây giờ mọc thêm con nhỏ Minh Châu , ai cũng giành Thế Trường với cô ?
Khi Minh Châu bước khỏi phòng tắm thì đụng Khả Phương đang chễm chệ giường của , cô nhạo:
“Bây giờ thì trông giống con nè.”
Minh Châu ngờ Khả Phương dám tiến phòng của cô để gây sự, vì thế tức giận quát lớn:
“Cút ngoài cho !”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/ly-hon-tgxm/chuong-11.html.]
“Cút? Mày dám kêu tao cút?”
Khả Phương cảm thấy thấy một chuyện hài hước nào đó, khóe miệng nhịn lộ nụ khinh bỉ.
“Tao nghĩ nên cút khỏi đây là mày mới đúng, mày tưởng mày mặt dày gả cho Thế Trường thì sẽ từ gà rừng biến thành phượng hoàng ? Cuối cùng cũng ghét mày đến tận xương tủy đấy thôi.”
Minh Châu cảm thấy đầu vô cùng choáng váng, mắt cũng dần tối sầm , nhưng cô vẫn cố gắng chống đỡ nghiến răng :
“Dù Thế Trường ghét thì cũng là vợ chính thức của , còn cô thì ? Tình nhân cũng bằng còn dám diễu võ giương oai ở đây?”
Sắc mặt của Khả Phương lập tức tái mét, cô ngờ Minh Châu dám phản bác lời , còn ngoáy sâu chỗ đau của cô .
Khả Phương tức giận đến mất hết lý trí, cô vung tay lên tát mặt Minh Châu một cái.
Ngay đó, cô thấy Minh Châu xụi lơ bất tỉnh nhân sự.
Bên ngoài phòng khách.
Quản gia rót một ly nóng bưng đến cho Thế Trường cung kính :
“Cậu chủ, nghĩ nên xem cô Minh Châu một chút, cảm thấy cô lắm.”
Thế Trường nhíu mày, mặt lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.
“Cô thì gì ?”
“Có lẽ cô Minh Châu bệnh .”
Đầu lông mày của Thế Trường càng nhíu chặt hơn, nhớ sắc mặt lúc nãy của Minh Châu, phát hiện cô thật sự khỏe, đôi môi tái nhợt bước chân phù phiếm, còn mới ụp canh nóng lên đầu...
Càng nghĩ càng bất an, Thế Trường dậy bước lên lầu tìm Minh Châu.
Mà lúc Khả Phương thấy Minh Châu yên nhúc nhích, tưởng rằng cô đang ăn vạ bèn nhấc chân đá cô vài cái.
“Nè, đừng giả c.h.ế.t! Mau dậy .”'
Cô chỉ đ.á.n.h một bàn tay thôi cần như trọng tương ? Diễn kịch cũng dùng não một chút chứ.
Thấy Minh Châu phản ứng, Khả Phương sinh lòng ác độc.
“Mày giả vờ chứ gì? Để tao xem mày giả vờ bao lâu.”