Livestream Chữa Bệnh? Không! Ta Bắt Quỷ
2
Chu Dị tất nhiên không dám đắc tội với đám học sinh côn đồ đó, nhưng lén lút giúp Vũ Hằng bằng cách mách với ông nội mình - vị trưởng làng. Ngày hôm sau, ông đã mắng té tát đám côn đồ do thằng nhóc nhà họ Lại cầm đầu.
Chu Dị không nhịn được, quan sát kỹ Vũ Hằng đột nhiên trở nên bình thường.
Cậu vẫn biết Vũ Hằng rất đẹp trai, với đôi mắt đen như bầu trời đêm, làn da trắng như ánh trăng trong đêm đông dường như không bao giờ bị rám nắng.
Phiêu Vũ Miên Miên
Đặc biệt là nốt ruồi son trên mi tâm, giống hệt tượng thần sông mà ông nội đã dẫn cậu đi thờ cúng.
Vũ Hằng nhìn thân hình tròn vo như bình gas của Chu Dị, nói: "Chú ý quản lý cân nặng đi, không thì người tiếp theo sẽ là cậu đấy." Vừa dứt lời, mẹ Chu Dị mặc tạp dề bước ra, vẫy tay gọi họ: "Tiểu Dị, Tiểu Hằng, mau vào ăn cơm!"
Nghĩ đến món chân giò nướng giòn tối nay, hai người lập tức chạy vào bếp rửa tay, rồi nhanh chóng ngồi vào bàn ăn.
Chu Dị gắp cho Vũ Hằng một miếng, rồi nhét một miếng thịt chân giò nướng giòn tan vào miệng, ú ớ hỏi: "Mẹ ơi, ông nội đi đâu rồi?"
Vừa dứt lời, một ông lão mặc áo blouse trắng, để trần hai cánh tay bước vào từ bên ngoài.
Trên tai ông còn kẹp hai điếu thuốc, một điếu thuốc hàn và một điếu t.h.u.ố.c lá trắng. Trưởng làng rửa tay ngồi xuống, thở dài: "Thằng nhỏ nhà họ Lại đi rồi, ăn xong phải qua nhà nó giúp một tay."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/livestream-chua-benh-khong-ta-bat-quy/2.html.]
Khi có tang sự trong làng, các gia đình đều sẽ đến giúp đỡ ít nhiều.
Chu Dị đang cúi đầu ăn bỗng ngẩng phắt lên, như thể nghe nhầm, hỏi lại: "Ai chết? Hôm qua con còn thấy nó mà..."
Trưởng làng trừng mắt nhìn Chu Dị: "Đừng hỏi nhiều!" Dạo này ông bận rộn đến mức đầu tắt mặt tối.
Ông quay sang nhìn Vũ Hằng đang ngồi cạnh cháu trai mình ăn ngon lành, vẻ mặt lo lắng hỏi: "Vũ Hằng, ông cháu vào núi hái thuốc sao đến giờ vẫn chưa về?" Mấy ngày trước, ông của Vũ Hằng nói vào núi hái thuốc nên gửi cậu ở nhà trưởng làng ăn cơm.
Ông không lo lắng về chuyện thêm một miệng ăn, mà lo vì thầy thuốc Vũ vẫn chưa trở về.
Nếu không nhận được tin nhắn báo an, trưởng làng đã định đến đồn công an cách làng vài cây số để báo cáo.
Vũ Hằng nhìn đĩa thịt chân giò nướng đã vơi gần hết, đành đặt đũa xuống, bóp nhẹ những ngón tay trắng muốt của mình, an ủi: "Ông trưởng làng, ông cháu sẽ không sao đâu, ông đừng lo.”
Trưởng làng ngạc nhiên nhìn Vũ Hằng,"Khoan đã, cháu khỏe rồi à?"
Chu Dị lau miệng đầy dầu mỡ, nói: "Ông ơi, Vũ Hằng vừa mới trở nên bình thường đấy." Trưởng làng nhìn Vũ Hằng, thấy ánh mắt cậu trong trẻo không còn vẻ mơ hồ như trước, vô cùng ngạc nhiên.
Ông vỗ đùi, thốt lên: "Thằng Lại hủi năm xưa quả có tài thật!"