LIỄU THI (PHẦN 2)

Chương 14

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Liễu Thi kinh ngạc lẩm bẩm:

– Chuyện gì thế này, mình không thể lấy nhầm nước được chứ.

– Cụ rùa đổ máu, thiên hạ sắp có biến!

Một giọng nói vang lên sau lưng Liễu Thi, cô quay người lại thì thấy một ông lão đang chống gậy đi đến. Liễu Thi nhận ra ông ta, vội hỏi:

– Ngài là thần sông ở hồ Kim Ngưu phải không ạ?

Thần sông vuốt chòm râu, gật gù đáp:

– Ta quả nhiên không nhìn lầm người. Cô đã vượt qua được khảo hạch của lão Lê kia.

– Ngài Lê giơ cao đánh khẽ thôi ạ. Mà ngài nói thiên hạ sắp có biến là sao ạ?

Thần sông cười thần bí:

– Chuyện này liên quan đến mệnh trời, ta không tiết lộ thêm được. Nhưng có một chuyện ta cần cô giúp, tin chắc cũng có lợi cho cô.

Liễu Thi biết là chuyện hệ trọng, hỏi lại:

– Mong ngài nói rõ hơn được không ạ?

– Vốn để lão già kia thử tấm lòng của cô trước xong mới giao cô chuyện hệ trọng. Việc này có ảnh hưởng lớn tới giới huyền pháp nước ta, cô hãy lắng tai nghe cho rõ.

Liễu Thi nghiêm túc gật đầu, thần sông nói tiếp:

– Cô đã từng nghe về việc Không Lộ đại sư đúc chuông bằng đồng đen lấy từ phương Bắc chưa? Thôi để ta kể cô nghe. Vốn gần hai trăm năm trước, có vị đại sư họ Phương, pháp danh Không Lộ, rất giỏi về nghề y, đã sang sứ nhà Tống chữa bệnh cho Hoàng tộc bên đó. Sau khi người nhà vua Tống khỏi bệnh, để tỏ lòng tri ân, vua Tống đặc ân cho sứ thần An Nam thích sản vật gì của Bắc quốc thì nhà vua sẽ tặng. Đại sư Không Lộ tâu xin một ít đồng đen về đúc chuông kỷ niệm. Sau khi về nước đúc thành một quả chuông đồng đen lớn. Khi thỉnh, tiếng chuông ngân vang sang tận Bắc quốc, trâu vàng của vua Tống ngỡ là tiếng mẹ gọi, phi thẳng sang nước Nam. Nhà vua e ngại có chuyện không hay, sai ném quả chuông lớn xuống xuống đáy hồ, con trâu vàng theo mẹ cũng nhảy xuống hồ từ đó. Tuy nhiên trong quá trình đúc chuông lớn kia, còn thừa một chút đồng đen, đại sư Không Lộ đã đúc thành một cái chuông nhỏ ước chừng ba đốt ngón tay, mà cái chuông này cùng với sự viên tịch của Ngài mà biến mất không dấu vết!

Nhắc tới đồng đen, Liễu Thi đã từng được đọc qua trong sách cổ, đồng đen là thứ kim loại quý hơn cả vàng, vốn là những vật thể từ trên trời rơi xuống, màu xám xanh, có linh tính, từ tính rất mạnh. Người tu hành nếu mang đồng đen bên người thì sẽ tăng tiến rất nhanh còn ma quỷ có đồng đen thì như hổ mọc thêm cánh, uy lực tăng vô cùng. Còn trong phong thủy, đồng đen có thể giúp gia chủ trấn long mạch nhà cửa, trấn giữ tiền tài, vượng khí, tài lộc. giúp chuyển khí xấu trong nhà thành khí tốt. Vì vậy có thể nói đồng đen là vật chí bảo, vạn cát vạn năng, ai ai cũng thèm muốn. Liễu Thi vốn tưởng thứ thần kỳ như đồng đen không có mặt trên thế gian này chứ hoặc đã tuyệt tích từ lâu rồi chứ, thật không ngờ hôm nay cô lại được nghe đến.

– Trước đây ta vốn là con cá vàng trong hồ Kim Ngưu, cơ duyên xảo ngộ, gặp được đại sư Không Lộ, được ngài ấy chỉ điểm Phật pháp nên đắc đạo, được giao cho cai quản vùng sông hồ Kim Ngưu này.

Liễu Thi lắng nghe chăm chú, thầm suy nghĩ nếu cô có thể tìm thấy chuông đồng đen kia thì biết đâu có thể chiêu được hồn cậu cả!

– Cô đã biết về uy lực của đồng đen rồi đó! Thế nên nếu để đồng đen rơi vào tay kẻ xấu thì hậu quả khôn lường, thậm chí có thể ảnh hưởng tới sự tồn vong của một triều đại! Ta cần cô giúp sức để tìm ra đồng đen trước đám người ấy càng sớm càng càng tốt. Hiện nay các thế lực lớn đều đang rục rịch rồi..

Liễu Thi thở dài đáp:

– Nhưng tôi tài hèn sức mọn, mà đồng đen đã sớm tuyệt tích từ hai trăm năm trước, sao có thể tìm thấy được đây? Khác chi mò kim đáy bể đâu ạ…

Thần sông trả lời:

– Nếu cô đồng ý ta tự sẽ cho cô một ít manh mối. Xong việc cô có thể đưa ra một yêu cầu, miễn trong khả năng của ta và không đi lại với thiên đạo, ta sẽ giúp cô. Giả dụ như vết thương do trùng cổ để lại trên mặt cô, đồng đen có thể tiêu trừ được, trả lại dung mạo vốn có cho cô!

Liễu Thi bất giác đưa tay lên sờ má trái bị bỏng của mình, phụ nữ nào có ai không thích mình xinh đẹp cơ chứ, nhưng cô nhớ ra một việc quan trọng hơn, liệu đồng đen thần kỳ như thế, có cứu được cậu không đây?

Cô ngẫm nghĩ một lát, sau cùng vẫn quyết định nói thật với thần sông, cô hỏi:

– Đồng đen có thể chữa lành hay gom nhặt hồn phách không ạ?

Thần sông đáp:

– Đương nhiên có thể rồi! Thế nhưng không phải ai dùng đồng đen để chiêu hồn cũng được! Cần phải có pháp lực cao để áp chế lại uy lực của đồng đen, hơn nữa khi dùng đồng đen để chiêu hồn sẽ ảnh hưởng tới công đức của người dùng, vì vậy cần phải tích một lượng công đức nhất định.

Liễu Thi nói:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lieu-thi-phan-2/chuong-14.html.]

– Chẳng giấu gì ngài, chồng tôi bị đánh trọng thương, ba hồn bảy phách bị thất lạc khắp nơi, chẳng hay nếu tìm thấy thì ngài có thể cho tôi mượn chuông đồng đen để chiêu lại hồn anh ấy không?

Thần sông đáp:

– Có thể. Nhưng cô cần phải tu hành thêm mới được. Vả lại chồng cô không phải người, người quỷ hai giới khác biệt, vẫn nên chiêu hồn rồi để hắn ta siêu thoát thì hơn. Còn cô, ta thấy hữu duyên với cửa Phật, nếu chăm chỉ tu hành, ắt sẽ có được chính quả.

Liễu Thi nghe vậy thì dù trong lòng nặng trĩu nhưng vẫn cười nói:

– Cảm tạ ngài nhắc nhở, chuyện đó tôi chưa tính đến. Hiện giờ chỉ muốn chiêu đủ hồn phách để chồng tôi có thể tái sinh trong lục đạo luân hồi mà thôi. Về tung tích của đồng đen…

– Ta cảm nhận được đồng đen chỉ quanh quẩn trong khu vực kinh thành mà thôi. Ta sẽ cho cô biết những nơi cuối cùng mà Không Lộ đại sư từng đi qua trước khi viên tịch. Nhưng giờ chưa phải lúc, chờ thêm ít thời gian nữa. À đúng rồi..

Vừa nói thần sông vừa đưa cho Liễu Thi một cái hộp gỗ nhỏ. Liễu Thi nâng hai tay nhận lấy, mở nắp hộp ra thì thấy ở giữa hộp có gắn một cây kim nhỏ, xung quanh còn khắc tên ngũ hành, can chi, bát quái, phương vị, khí tiết. Cô định hỏi thì thần sông trả lời:

– Vật này gọi là la bàn, khi đến gần đồng đen thì kim của nó sẽ nhiễu loạn, bởi đồng đen có tính từ rất mạnh, cô có thể dựa vào nó để tìm ra tung tích của đồng đen. Cô cứ cầm lấy trước đi.

Liễu Thi gật đầu, trỏ tay vào đầu rùa đang chảy m.á.u hỏi:

– Vậy thứ này phải giải quyết sao đây ạ?

– Cô lấy ít dầu xoa lên đó, rồi rửa lại với nước sạch là được. Chờ mấy hôm nữa ta sẽ tới tìm cô, trong thời gian này cô hãy ráng mà luyện pháp cho tốt!

Nam Cung Tư Uyển

Chờ thần sông rời đi, Liễu Thi lau nốt chỗ bia đá và mai rùa còn lại rồi mới về phòng mình. Cô thắp ít lửa vô bắc dầu, ánh đèn dần le lói khắp căn phòng nhỏ. Liễu Thi chống tay lên bàn, suy nghĩ thật kỹ những lời thần sông nói hôm nay. Cô biết tìm đồng đen rất khó khăn nhưng dù chỉ có một tia hi vọng mong manh Liễu Thi cũng muốn thử vì cậu.

Đèn Bảo Đăng kia không chắc có mượn được họ Nguyễn tộc hay không, mà nếu có mượn được, ngộ nhỡ họ biết cậu là quỷ, muốn hại cậu hay luyện cậu thành âm binh thì sao. Những chuyện liên quan đến cậu, Liễu Thi không thể chủ quan được.

Liễu Thi đưa tay xoa vết ấn tỏa hồn mà cậu tự tay vẽ cho mình, miệng lẩm bẩm:

– Cậu ơi, khi nào em mới được gặp lại cậu đây….

Sáng hôm sau Liễu Thi vẫn chăm chỉ dậy sớm thiền định, cô không dám nghỉ ngơi một ngày nào, chăm chỉ hết mức có thể. Từ khi Thái Tổ lập nước, đã sùng bái đạo Phật vì vậy ngoài Nho học, những học sĩ trong viện cũng giảng nhiều về triết lý của nhà Phật, Liễu Thi đặc biệt chuyên tâm lắng nghe, với cô bất cứ một tôn giáo nào cũng vậy, miễn hướng con người ta tới điều tốt thì cô đều học hỏi lắng nghe.

Viện học sĩ vốn trọng người tài, không kể xuất thân, vì vậy ở đây mọi người đều tôn trọng Liễu Thi. Ở liền viện học sĩ mấy tuần, Liễu Thi thấy như trải qua nửa đời người, nhưng bài giảng mà Lê học sĩ truyền tải như khai sáng tâm trí của cô.

Cuối tuần này cô cần phải về nhà một chuyến, bởi hôm đó là sinh thần của Liễu Nhan, không về không được. Liễu Thi về phủ thượng thư từ tối thứ sáu đã thấy khắp phủ lồng đèn treo kín lối, hoa cây đều được trang hoàng lộng lẫy, khiến quan khách thấy được địa vị của đại tiểu thư ở phủ cao quý đến nhường nào.

– Em Thi đi học về đấy à? Được vào viện học sĩ rồi tưởng em quên luôn ngày sinh chị rồi chớ!

Liễu Nhan hôm nay diện một bộ váy màu hồng nhạt, đôi mắt to tròn long lanh, cánh môi mỏng được tô điểm thêm chút chu sa lại càng lay động lòng người, cô ấy đứng giữa đám người hầu, nhếch môi lên hỏi Liễu Thi.

Liễu Thi cười đáp:

– Ngày sinh của chị em quên sao được, đây là chút tấm lòng của em, mong chị nhận cho.

Liễu Thi đưa cho Liễu Nhan một hộp gấm nhỏ, Liễu Nhan gật đầu, sai người hầu nhận lấy.

– Cảm ơn em.

Liễu Thi tặng Liễu Nhan một chiếc vòng ngọc. Vòng tay ngọc này Liễu Thi đã chuẩn bị từ lâu, là từ chỗ chủ tiệm Lưu mua được, có thể giúp phụ nữ điều hòa âm dương trong cơ thể, hơn nữa làm da dẻ mịn màng. Dù sao trước đây Liễu Nhan cũng đối xử tốt với cô, vật này coi như cảm ơn cô ấy đi.

Lý Nguyên Vũ đứng bên cạnh Liễu Nhan, trông thấy vậy thì nói:

– Tháng sau là sinh thần của tôi, cũng phải có quà đấy nhá!

Liễu Thi cười khách sáo:

– Đương nhiên em phải có quà tặng anh rể chứ! Mà em không làm phiền anh chị tiếp khách nữa, em

Liễu Nhan nghe vậy thì cười hài lòng, xua tay ý bảo Liễu Thi cứ tự nhiên. Liễu Thi vừa ngồi xuống bàn tiệc thì Nguyễn Liêu đi tới. Cô có phần bất ngờ vì không nghĩ Nguyễn Liêu cũng sẽ có mặt ở đây.

Bạn cần đăng nhập để bình luận