Liễu Kiểu

Chương 15

Mặt hồ này, vào mùa đông, nước sẽ được dẫn vào chuồng ngựa, chuồng bò, chuồng cừu. Nó chỉ dành riêng cho gia súc của quân đội, dân thường không được phép dắt trâu bò đến đây uống nước.

"Đại Thác và Đại Ngụy còn tiếp tục đánh nhau không?"

Thượng Hoành vuốt ve mái tóc dài, thô ráp của ta. "Đương nhiên rồi."

Ánh mắt hắn ta tràn đầy căm hận. "Ta sẽ tự tay c.h.ặ.t đ.ầ.u Hạc Từ, mang đến cho ngươi."

Nhưng trước đó, hắn ta cần nghỉ ngơi lấy sức.

Bọn họ vây đất chăn thả gia súc, thậm chí còn thử trồng trọt.

Chỉ là, đất đai Đại Thác không thích hợp cho cây trồng sinh trưởng, thiếu nước, cũng thiếu nhiệt độ.

Thượng Hoành không ít lần ngưỡng mộ mà nói: "Phương Nam đúng là nơi tốt, lương thực nhiều vô kể, ăn mãi không hết. Rồi sẽ có một ngày, chúng ta chiếm được phương Nam. Chiếm lấy đất đai và nữ nhân nơi đó."

"Haha, ta sẽ cướp về một nữ nhân xinh đẹp, hiền thục, sinh con đẻ cái, truyền đời thiên hạ này."

Hắn ta quan sát sắc mặt ta, cười nhạt: "Liễu Kiểu, ta sẽ không nghĩ đến chuyện đem nó tặng ngươi nữa đâu, vì ngươi là một kẻ lừa đảo xảo quyệt."

Ta chỉ có thể tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng Thượng Hoành vốn không tin ta.

Đến ngày hai quân giao chiến, hắn ta thậm chí còn nghĩ đến việc dùng ta để tế trời, cổ vũ sĩ khí.

Và hắn ta thực sự đã làm vậy.

"Liễu Kiểu, giữ ngươi bên cạnh khiến ta mất đi sự tỉnh táo.

"Ta chỉ có thể chôn giấu ngươi trong mồ chôn của chính mình."

Ta nheo mắt lại, nhìn không rõ dáng vẻ của Hạc Từ.

Đã lâu đến thế rồi sao?

Từ đó đến nay đã ba năm hay năm năm rồi?

Ta nhìn xuống đôi bàn tay thô ráp của mình.

Suốt ngày chăm sóc gia súc, hầu hạ Thượng Hoành, ta đã già đi đến không còn nhận ra bản thân.

Nhưng ta vẫn chưa đến ba mươi tuổi, ta còn có thể về nhà không?

Thượng Hoành túm lấy tóc ta, ép ta phải ngửa đầu lên, chật vật đối diện với Hạc Từ.

Hắn ta hét lớn về phía Hạc Từ: "Ngươi còn nhớ nàng ta không? Nàng ta từng là công chúa của ngươi, nhưng bây giờ, nàng ta chỉ là nô lệ của ta!"

Hạc Từ trầm giọng đáp: "Chuyện giữa chúng ta không liên quan đến một nữ nhân! Thả nàng ra!"

Thượng Hoành cười vang, giơ đao lên rạch một nhát vào đùi ta.

Máu tươi chảy ra không ngừng, phía sau đám binh sĩ hò hét đòi g.i.ế.c ta.

Thế là hắn ta hung hăng ném ta xuống đất.

Ta khó khăn nhổ ra một ngụm máu, lê lết bò về phía sau.

"Haha, nhìn xem, nàng ta còn chẳng muốn quay về kìa!"

Ta ôm lấy vết thương, gắng gượng đứng dậy, lưng còng xuống, chạy về trại.

Thượng Hoành không g.i.ế.c ta! Hắn ta không ra tay!

Ta phấn khích đến mức bật cười không ngừng, ngẩng lên liền thấy A Manh đang kinh ngạc nhìn mình.

Ta chậm rãi bước đến gần nàng ta, có một cảm giác nhẹ nhõm kỳ lạ trào dâng.

"Ta vẫn còn sống, A Manh! Hắn không g.i.ế.c ta!"

A Manh nuốt khan một ngụm nước bọt, lắp bắp: "Liễu Kiểu, ngươi điên rồi à?"

Ta cũng không biết mình có điên hay không, chỉ biết rằng ta đã sợ hãi đến tột độ.

Ta vừa khóc vừa cười, níu chặt lấy cánh tay của A Manh mà giằng kéo.

"Ta không muốn chết, A Manh! Ta muốn sống! Ta muốn về nhà! Hắn không g.i.ế.c ta, ta muốn về nhà!"

A Manh vỗ về ta, xé váy băng bó vết thương trên đùi ta, ghì chặt đôi tay ta đang điên loạn vùng vẫy.

"Liễu Kiểu!" A Manh gọi tên ta, âm thanh lớn đến mức làm ta sững lại, ngơ ngác nhìn nàng ta.

Nước mắt lăn dài trên má, ta tựa vào lòng nàng ta, nghẹn ngào thốt lên: "A Manh, ta muốn về nhà."

"Về nhà." A Manh nói: "Chúng ta về nhà."

Nàng ta nắm tay ta, giấu ta vào trong chuồng bò.

A Manh dặn dò: "Đừng lên tiếng, đừng để bất kỳ ai phát hiện."

Đôi mắt nàng ta tràn đầy lo lắng, nàng ta thực sự sợ rằng Thượng Hoành sẽ g.i.ế.c ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lieu-kieu/chuong-15.html.]

Ta co ro rúm trốn ở góc sâu nhất trong chuồng dê, mùi hôi thối xộc lên nhưng ta không dám cử động. Đến khi đêm khuya thanh vắng, A Manh lặng lẽ mang đến cho ta một khối băng khô.

"Ngươi nhẫn nhịn thêm chút nữa, tiền tuyến đánh đến long trời lở đất, ta sẽ tìm cách giúp ngươi trốn đi."

Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y A Manh, cổ họng nghẹn đắng, khó mà thốt nên lời.

"Xin lỗi."

Ba chữ khó nhọc bật ra, A Manh không hiểu, nhưng vẫn khẽ gật đầu.

Sau khi nàng ta đi, ta bò ra khỏi chuồng dê, lấy ra túi Hạc Đỉnh Hồng giấu trong n.g.ự.c áo.

Ta nghiền nát dược thành bột mịn, rắc vào trong nguồn nước, chẳng mấy chốc đã tan biến không một dấu vết.

Đến sáng mai, nước này sẽ được đưa vào máng cho gia súc uống.

Mà binh lính cũng dùng chung nguồn nước ấy.

Trên chiến trường, nước là thứ quý báu, phải tiết kiệm từng giọt.

Làm xong tất cả, ta lại chui về chuồng dê.

Đêm nay ta ngủ một giấc ngon lành.

Sáng hôm sau, cả doanh trại ngập trong tiếng la khóc thảm thiết.

Gia súc c.h.ế.t hàng loạt, phần lớn binh lính cũng bắt đầu nôn mửa, thổ huyết.

Doanh trại rối loạn, không ai quan tâm đến ta.

Ta lảo đảo bước đi, cả người nhếch nhác, điên điên dại dại.

Nhưng không ai để mắt tới ta.

Tự do mà ta hằng mong ước dường như đang ở ngay trước mắt.

Ta ngẩng đầu lên, ánh dương xuyên qua kẽ tay, sáng đến lóa mắt.

Không kiềm chế nổi, ta chạy như điên.

Về nhà, về nhà, về nhà!

Ta cuối cùng cũng có thể trở về rồi!

Ta dốc sức chạy, bỏ quên tất cả đau đớn.

Ta nhìn thấy Hạc Từ phi ngựa lao về phía ta, nhìn thấy cờ nước Ngụy tung bay trên chiến trường.

Thắng rồi!

Cái đầu đáng ghét của Thượng Hoành đã bị treo trên dây cương ngựa của Hạc Từ, mối nhục suốt bao năm cuối cùng cũng được rửa sạch vào hôm nay.

Ta bất chấp tất cả mà chạy về phía anh hùng của mình.

Lưỡi đao sắc lạnh xuyên qua lồng ngực, m.á.u tươi che mờ đôi mắt.

Sức lực dần trôi khỏi tứ chi, ta khuỵu gối xuống đất, quay đầu nhìn thấy A Manh.

Mắt nàng ta đỏ ngầu, giận dữ đến tột cùng.

"Liễu Kiểu!"

A Manh nghiến răng nghiến lợi, rút đao ra, như một con thú điên cuồng.

"Tại sao!"

Nàng ta không kịp hỏi thêm lần nữa, một mũi tên xuyên thẳng qua đầu nàng ta.

Hạc Từ cuối cùng cũng đến bên ta, ôm chặt lấy ta, bàn tay ấm áp siết chặt đôi tay lạnh giá của ta.

"Liễu Kiểu, cố gắng lên, chúng ta về nhà, chúng ta về nhà rồi!"

Ta nhìn thấy đôi mắt c.h.ế.t không nhắm của A Manh, nhìn thấy ánh mắt đớn đau tột cùng của Hạc Từ.

Ta muốn giúp A Manh khép mắt lại, cũng muốn an ủi Hạc Từ đừng khóc nữa.

Nhưng rốt cuộc chẳng thể làm được gì.

Ta tựa vào lòng Hạc Từ, thì thào: "Đừng đánh nữa, chúng ta đều về nhà thôi."

Ta nhắm mắt lại, như thể chìm vào một giấc mộng.

Tỉnh dậy, ta vẫn là Liễu Kiểu mười sáu tuổi, ngồi dưới gốc cây trong sân viện.

Còn Hạc Từ, đang leo trên cành đào, cười nói với ta: "Xuân sắc tốt lắm, đừng chỉ lo ngủ vùi."

【Hoàn】

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận