Liễu Kiểu

Chương 12

Người truyền tin kinh hoàng đến run rẩy.

"Chủ soái ấy danh xưng Hạc Từ!"

"Hạc Từ..."

Thượng Hoành nhẩm lại cái tên ấy, bất chợt quay sang nhìn ta, như thể vừa sực nhớ điều gì.

Ta chỉ đờ đẫn nhìn hắn ta, trong lồng n.g.ự.c như có một cơn cuồng phong gào thét. Khí trong dạ dày dâng trào, cuối cùng ta không nhịn nổi mà nôn hết ra.

Lưỡi d.a.o sắc bén của hắn ta xẹt qua da ta, để lại một vệt đỏ tươi.

Nam nhân nghiến răng: "Ngươi phản bội ta!"

Hắn ta thậm chí không cho ta cơ hội giải thích.

Thượng Hoành biết ta miệng lưỡi sắc bén, một khi mở lời chắc chắn sẽ khiến hắn ta mềm lòng.

Nhưng kẻ nắm quyền thì tuyệt đối không được phép bị cảm xúc chi phối.

"Chàng muốn g.i.ế.c ta sao?"

Ta nắm lấy tay hắn ta, đặt lên bụng mình.

Vòm bụng khẽ nhô lên khiến ánh mắt Thượng Hoành thoáng lung lay. Hắn ta thu lại lưỡi dao, nhưng rồi giáng xuống một cái tát mạnh mẽ.

Mắt ta tối sầm, nhưng vẫn cố gắng đứng vững.

Má bỏng rát, khóe môi chảy m.á.u nhỏ xuống mu bàn tay. Thượng Hoành giận dữ quăng ta vào địa lao.

Nơi ấy không một tia sáng, rắn rết chuột bọ hoành hành. Thực phẩm mỗi ngày chỉ là một nắm sữa đông khô bé bằng nắm tay.

Hắn ta không nỡ tự tay g.i.ế.c ta, nhưng để ta c.h.ế.t đói trong địa lao cũng là một cách.

Ta dựa vào bức tường lạnh lẽo, lẩm nhẩm từng câu, tựa như lời nguyền rủa chính mình: "Ta là Lý Hiểu, là người Đại Ngụy, dù có c.h.ế.t cũng phải c.h.ế.t trên đất tổ."

Sắp c.h.ế.t đói thì A Manh đến gặp ta.

Nàng ta nay đã trưởng thành, dung mạo đoan trang. Khi bước vào, mái tóc nàng ta đã vấn lên, hiển nhiên đã được Thượng Hoành thu dùng.

Người Đại Thác căm ghét kẻ phản bội đến tận xương tủy.

Một kẻ như ta, lẽ ra phải bị trói lên cọc cho đại bàng mổ cho đến chết, nhưng Thượng Hoành vẫn giữ lại mạng ta.

A Manh tức giận đến đỏ mặt, giọng run rẩy chất vấn: "Điện hạ đối với người tốt như vậy, vì sao người lại phản bội ngài ấy?"

A Manh không hiểu, dù là Đại Ngụy hay Đại Thác, nữ nhân đều lấy phu quân làm trời.

"Người chưa từng yêu ngài ấy sao?"

Ta lẩm bẩm, không rõ là thật lòng hay giả dối.

Có lẽ là ta đói đến mơ hồ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/lieu-kieu/chuong-12.html.]

"Đã từng yêu, A Manh ạ."

Ta cười dịu dàng.

"Nhưng ta là người Đại Ngụy."

A Manh lặng người, lẳng lặng nhìn xuống kẻ đang tiều tụy quỳ trên mặt đất.

Cuối cùng, nàng ta vứt xuống hai miếng bánh nướng.

Người đến thăm ta không chỉ có A Manh.

Sau đó, Na Tề Nhĩ cũng đến.

Nàng ta không còn dáng vẻ uy nghi của vương phi năm xưa, gió sương đã hằn rõ trên gương mặt ấy.

Na Tề Nhĩ nhìn thấy ta thì cười lớn: "Ngươi cũng có ngày hôm nay sao!"

Sau đó, nàng ta ngồi xuống bên ngoài nhà lao, từ trong tay áo lấy ra một cuộn dây thừng.

"Liễu Kiểu, treo cổ đi. Chết ở đây, so với những ngày tháng sau này, còn tốt hơn nhiều."

Ta nhận lấy dây thừng nhưng không có ý định tự vẫn.

Ta nói: "Đợi ta sinh hạ hoàng tử, mọi chuyện sẽ ổn thôi."

Na Tề Nhĩ sững sờ, rồi mắng: "Ngươi điên rồi! Thượng Hoành sao có thể dung thứ cho một kẻ phản bội? Hắn chỉ chờ ngươi sinh con xong liền c.h.ặ.t đ.ầ.u ngươi, dâng lên tên Hạc Từ kia. Còn t.h.i t.h.ể ngươi, hắn sẽ lấy để tế Trường Sinh Thiên. Liễu Kiểu, ngươi c.h.ế.t đi còn hơn!"

Ta quay người không đáp, Na Tề Nhĩ thấy ta không nghe liền giận dữ bỏ đi.

Nàng ta nói sai rồi, Thượng Hoành vốn không định để ta sinh hạ đứa trẻ này.

Không lâu sau đó, hắn ta đem ta ban cho A Lỗ Bổ – vị phó tướng nổi danh vì hành hạ nữ nhân nước Ngụy.

Lúc này, ta đã đi lại khó khăn, mỗi bước đều phải dùng tay đỡ lấy bụng.

A Lỗ Bổ cười man rợ: "Dùng mũi đao rạch bụng ngươi ra, xem thử đứa trẻ bên trong có thật là dòng m.á.u của Thượng Hoành không."

Tại Đại Thác, bọn chúng thường bắt nữ nhân nước Ngụy về, sau đó hành hạ đến khi mang thai, rồi m.ổ b.ụ.n.g ở những tháng thai kỳ khác nhau để quan sát sự phát triển của thai nhi.

Dưới cơn phẫn nộ của chiến trận, lòng thù hận đối với kẻ địch đều trút lên người dân vô tội.

A Lỗ Bổ cười nham hiểm: "Ngươi dù sao cũng là công chúa mà!"

Công chúa thì sao chứ?

Ta ngoan ngoãn bước đến trước mặt hắn ta. Bàn tay thô ráp luồn vào y phục rách nát của ta, để lại những vết bầm tím chằng chịt.

Sau đó, hắn ta ngồi xuống chiếc ghế sắt phủ da thú, hai chân tùy tiện gác lên lưng một tù binh gầy gò.

Chúng gọi đó là "bàn đạp chân".

A Lỗ Bổ ra lệnh: "Công chúa, đến xoa bóp cho bản tướng quân. Có khi hầu hạ tốt, ta lại tha mạng cho ngươi!"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận