LAN HOA SAI

4

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khi mẫu còn sống, bà từng với , ai sách đều là giỏi giang.

 

Phụ cũng chữ.

 

Khi còn nhỏ, ông từng nắm tay , dạy từng nét một tên .

 

Ông vui thì còn véo má

 

“Lan Hoa nhà thông minh ghê! Đợi con lớn lên, phụ sẽ dạy con thêm nữa.”

 

Tiếc là còn kịp lớn, còn học cách tên , phụ bắt rõ lý do.

 

Mẫu suốt ngày, sinh bệnh vì buồn mà mất lâu đó.

 

6

 

Ta chữ, nhưng thích những sách. 

 

Mỗi buổi sáng, chỉ khi nép bên ngoài học viện Lộc Duyệt bọn họ sách, mới cảm thấy đó là khoảnh khắc nhẹ nhõm và hạnh phúc nhất trong ngày.

 

Thỉnh thoảng, sẽ bắt gặp vài cô nương cũng đến lén như

 

Chắc đều là tiểu thư nhà giàu, mặc lụa là gấm vóc trơn nhẵn, đầu còn cài trâm ngọc điểm xanh. 

 

Ta thích bọn họ. 

 

Vì bọn họ bao giờ cho sắc mặt dễ coi.

 

Thậm chí còn châm chọc :

 

“Ui chao, ngươi như mà cũng dám đến đây lén Hứa công tử, thật đúng là gặp quỷ .”

 

“Một toát mùi nghèo hèn, chỉ sợ Hứa công tử ngang qua cũng thấy xui xẻo!”

 

Lúc đó, còn chẳng Hứa công tử trong miệng họ là ai. 

 

Chỉ là thuận theo ánh mắt của họ mà sang, trông thấy nhất mà từng gặp trong đời.

 

Ta từng thấy ai như , khuôn mặt trắng như ngọc, nổi bật giữa đám đông. 

 

Giống như đóa sơn đỏ rực mà tình cờ hái núi, cho tất cả hoa dại bên cạnh đều trở nên nhạt nhòa.

 

Không kìm mà cứ ngây .

 

Những cô nương quý tộc đó , tài giỏi nhất kinh thành, là giỏi sách nhất.

 

Ta thích sách, cũng khâm phục sách.

 

Tâm tư của con gái luôn khó giấu.

 

Phụ dần phát hiện sự khác lạ, ông hỏi:

 

“Mỗi bán cỏ ngựa về là con vui như ?”

 

Ta ngượng ngùng lắc đầu.

 

Phụ khuyên :

O Mai d.a.o Muoi

“Lan Hoa, mơ tưởng đến thứ thuộc về sẽ trả giá đắt đấy.”

 

Ta lờ mờ hiểu vài phần.

 

Sau đó, phụ nhắc gì thêm nữa. 

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lan-hoa-sai/4.html.]

Cho đến khi Hứa gia sa sút, dầm mưa nha môn, cõng Hứa Liễm Dự về nhà.

 

Phụ rũ ống tẩu, hỏi :

 

“Lan Hoa, con thật sự thích , lấy ?”

 

Vừa câu đó liền hoảng sợ, liên tục xua tay:

 

“Không , con… con dám…”

 

Phụ thở dài một tiếng, gì thêm.

 

Lúc đó, bệnh của phụ nặng .

 

Giờ nghĩ , hẳn là khi phụ âm thầm quyết định sẽ ép Hứa Liễm Dự lấy .

 

Ngày phụ rời , là ngày thứ hai khi và Hứa Liễm Dự thành

 

Ông nắm c.h.ặ.t t.a.y , thều thào lặp lặp một câu:

 

“Lan Hoa, con… hạnh phúc đấy…”

 

“Lan Hoa, con… hạnh phúc đấy…”

 

Ta nắm lấy bàn tay khô cằn như vỏ cây của ông, đôi mắt đục ngầu của ông, khẽ :

 

“Phụ ơi, con nhất định sẽ hạnh phúc.”

 

 

cưới Hứa Liễm Dự , chẳng hạnh phúc chút nào.

 

Phụ đúng, mơ tưởng đến thứ thuộc về , quả thật trả giá đắt.

 

Ta tưởng rằng chỉ cần đối xử với Hứa Liễm Dự mãi, lẽ một ngày nào đó, sẽ cùng sống một cuộc sống yên bình.

 

Mang theo ảo tưởng mơ hồ đó, tự lừa lâu.

 

sống cùng Hứa Liễm Dự, thật sự khổ.

 

Trước ở với phụ , đào đất, trồng rau, lên núi hái thuốc, bận cả ngày cũng chẳng thấy mệt.

 

sống với Hứa Liễm Dự, luôn buồn khổ. 

 

Thân thể khổ, mà lòng còn khổ hơn.

 

Cho nên, sống cùng nữa.

 

7

 

Ta Hứa Liễm Dự:

 

“Ta về cùng . Ngày xưa cưới cũng tự nguyện… thôi thì, bỏ .”

 

Bỏ thôi.

 

Ta thầm nghĩ trong lòng.

 

“Tống Lan Hoa, cho ngươi thêm một cơ hội nữa.” 

 

Hứa Liễm Dự nghiến răng:

 

“Giờ mà ngươi hối hận, vẫn còn thể về Thiếu phu nhân Hứa gia.”

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận