LAN HOA SAI

3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hứa Liễm Dự từ mười hai tuổi nổi danh kinh thành nhờ bài thơ “Vịnh ngọc lan”.

 

Hắn là nhất tài tử kinh thành, con cưng của trời, ngưỡng mộ.

 

Cả Hứa gia chỉ còn mỗi thoát nạn, cũng bởi năm đó hoàng đế đang dạo ngự hoa viên, tình cờ thấy một cây ngọc lan nở rộ, động lòng trắc ẩn nên tha mạng cho , đưa khỏi ngục.

 

Ngay cả hoàng đế còn nể trọng , những nơi heo hút quanh kinh thành đương nhiên danh từ lâu, kính sợ.

 

Chỉ cần chịu mở miệng giúp , chẳng ai dám trái ý.

 

Phụ năm đó cũng vì trông điểm , nên mới ép cưới .

 

Thế nhưng Hứa Liễm Dự chỉ nhạt:

 

“Không tiền đồ, chỉ là một mảnh đất, gì đáng tranh?”

 

Ta cuống lên: 

 

“Không , đất quan trọng! Có thể trồng nhiều rau!”

 

“Ta tốn bao nhiêu công sức mới dọn mảnh đất đó, tay đều phồng cả …”

 

Ta chìa tay cho xem.

 

Những ngày qua đào đất, tay chai sạn rách, lộ cả lớp da non đỏ ửng bên trong.

 

Ta chớp mắt, hy vọng sẽ thấy mà động lòng, thương xót một chút.

 

Chỉ cần với Vương Nhị Cẩu, bọn họ nhất định sẽ dám chiếm đất nữa.

 

Hứa Liễm Dự chỉ liếc mắt , đầy khinh thường:

 

“Lũ nhà quê các ngươi cũng chỉ tầm mắt đến thôi.”

 

“Vì một mảnh đất mà tranh sống tranh c.h.ế.t, thật nực .”

 

Nói nhà, bước nữa.

 

Nước mắt trào kịp ngăn, rơi xuống ào ào.

 

Lệ chảy lên vết thương tay, rát đến mức kêu lên.

 

Trong ba năm qua, chuyện như thế xảy nhiều .

 

bọn trẻ chăn trâu lười biếng, chịu lên núi mà lùa trâu vườn nhà , ăn sạch đám cỏ non chuẩn cắt đem bán.

 

Ta tức giận túm áo bọn trẻ, định dắt chúng tìm phụ mẫu chúng tính sổ.

 

Hứa Liễm Dự thấy ồn ào, cau mày kéo tay :

 

“Ăn thì ăn , cắt là .”

 

Ta phản bác: “Ba bó cỏ ngựa đó bán cho nhà quận thủ trong thành mười đồng tiền đấy!”

 

Mười đồng tiền, thể mua hai cân gạo lứt !

 

Hứa Liễm Dự bóp trán: 

 

“Chỉ mười đồng thôi mà, đến mức đó ?”

 

“Trên núi còn cỏ chắc? Cùng lắm ngày mai với ngươi cắt thêm là .”

 

Thằng bé chăn trâu lè lưỡi trêu , cưỡi trâu ung dung rời .

O mai d.a.o Muoi

Ta buồn, nhưng cũng chẳng .

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/lan-hoa-sai/3.html.]

 

Sáng hôm , dậy từ sớm, cầm liềm lên núi cắt cỏ.

 

Trước giờ Hứa Liễm Dự từng chịu cùng bán cỏ ngựa.

 

Ta chỉ bán ba bó một , vì nhiều quá mang nổi.

 

Lần cắt sáu bó, để bù hôm qua.

 

chỗ bán cỏ ngựa ở đối diện Lộc Duyệt Thư Viện, Hứa Liễm Dự liền nhất quyết chịu .

 

5

 

Hắn lạnh mặt trách :

 

“Ngươi tưởng ngươi dùng ơn cứu mạng ép cưới , thì thật sự thể thê tử lệnh cho chắc?”

 

“Năm xưa Hứa gia gặp họa, bao nhiêu đóng cửa gặp, nhạo chó cùng rứt giậu.”

 

“Giờ ngươi theo ngươi đến đó bán cỏ, là cố ý đồng môn chê đúng ?”

 

Ta cúi đầu, nhỏ giọng: 

 

“Huynh cần tới đó, chỉ cần giúp gánh cỏ đến cổng thành là …”

 

Sáu bó cỏ ngựa quá nặng, mang nổi.

 

Hứa Liễm Dự đáp.

 

Hôm đó, cắn răng, tự gánh sáu bó cỏ thành.

 

Cỏ ngựa nặng, trời thì nắng gắt.

 

Ta chậm, mãi đến trưa mới tới cửa nhà quận thủ.

 

Tiểu đồng kiểm cỏ chỉ liếc qua mấy bó cỏ héo rũ, liền khoát tay xua:

 

“Héo cả , ngựa nhà quận thủ chỉ ăn cỏ tươi non nhất.”

 

“Hôm qua ngươi đến, hôm nay đến thì mang cỏ héo thế , từ nay đừng tới nữa.”

 

“Có bao nhiêu đang xếp hàng đợi bán cỏ đấy!” 

 

Nói xong “rầm” một tiếng đóng sập cửa.

 

Ta mấy bó cỏ héo vì nắng, trong lòng chua xót chịu nổi.

 

Mặt trời thiêu đốt, mồ hôi to như hạt đậu rơi xuống mắt, xót đến cay cả mi.

 

Ta dụi mắt, nước mắt cứ thế tuôn trào.

 

Lộc Duyệt Thư Viện chính là nơi Hứa Liễm Dự từng theo học.

 

Lần đầu tiên gặp cũng ở đó.

 

Người trong kinh thành nuôi ngựa thường bỏ tiền mua cỏ ngựa.

 

Ta bắt đầu cắt cỏ bán từ năm chín tuổi.

 

Nhà quận thủ mua cỏ của ở đối diện thư viện Lộc Duyệt.

 

Mỗi sáng gánh cỏ đến bán, đều thể thấy tiếng bài vang vọng từ thư viện đối diện.

 

Ta chữ, nhưng thích sách.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận