Không Làm Hoàng Hậu Nữa
Chương 11
Hạ Hồng Diệp theo ý ta, tiếp tục làm người “không ra gì” trong cung, lúc nào rảnh rỗi thì chỉnh đốn Hạ Miên Miên.
Còn người ta phái đến bên cạnh Hạ Miên Miên thì phụ trách thêm dầu vào lửa.
“Nương nương, nếu người có con nối dõi, Quý phi sao dám làm người mất mặt như vậy chứ?”
Ta thích nhất loại người ngu ngốc như Hạ Miên Miên này, mồi ngon câu dễ, chỉ cần có móc câu là nàng ta cắn.
Hạ Miên Miên ghi nhớ chuyện này trong lòng, lấy thuốc k.í.c.h d.ụ.c bỏ vào bát cơm của Lý Viễn.
Lý Viễn đúng là lão phu xốc lại tinh thần, không dám nhìn không dám nhìn, hoan lạc đốt cháy sinh mạng.
Ta dặn dò thái y không được nói thật, Lý Viễn còn tưởng mình hồi xuân, sức mạnh của tình yêu thật vĩ đại, người vốn nằm liệt giường cũng có thể cùng ái phi dạo chơi ngự hoa viên.
Đây quả thực là tình yêu cháy bỏng sinh mệnh, thật sự là nghe thấy mà đau lòng, nhìn thấy mà rơi lệ.
Trong chốn ôn nhu, Lý Viễn cũng nhớ ra mình còn chút chính sự phải làm.
Hắn tranh thủ gọi ta đến, nói: “Hoàng hậu vất vả vì trẫm, giờ trẫm đã khỏi hẳn, sau này Hoàng hậu không cần xem tấu chương nữa.”
“Hoàng trưởng tử còn nhỏ, cứ để nó về đọc sách đi.”
Thấy chưa, qua cầu rút ván!
Quyền lực, cho đi thì dễ, lấy lại thì khó.
“Thần thiếp nghe theo Bệ hạ.”
Khoảng thời gian Lý Viễn buông lỏng quyền lực đủ để ta thay thế bằng một đám tâm phúc, ta tuy không có môn khách nhưng Tạ gia có.
Giờ trong triều, đã sớm có bóng dáng của Tạ Hoàng hậu, hơn nữa còn có Hạ gia giúp ta, Lý Viễn à Lý Viễn, ngươi cứ chờ c.h.ế.t đi.
Lý Viễn trở lại triều đình, mới phát hiện mình lại quay về tình cảnh bị kìm kẹp khắp nơi như lúc mới đăng cơ.
Hắn trăm nghĩ ngàn lần cũng không hiểu, thật sự không nghĩ ra là chỗ nào không đúng.
Có lẽ đến c.h.ế.t hắn cũng không biết, là Hoàng hậu của hắn đã sinh phản cốt muốn soán vị.
…
Lý Viễn bị chèn ép ở triều đình, liền muốn về hậu cung trút giận.
Vừa đúng lúc Hạ Miên Miên thổi gió bên gối, hắn liền trút cơn giận này lên đầu Hạ Hồng Diệp, chỉ tiếc Hạ Quý phi bây giờ dựa vào Hạ gia, đã sớm không còn là dáng vẻ lúc trước.
“Làm càn!”
“Trẫm muốn đày ngươi vào lãnh cung!”
Lúc ta đến thì vừa vặn nghe được câu này.
Hạ Hồng Diệp lười lơ ngồi trên ghế, ngay cả một ánh mắt cũng không thèm liếc Lý Viễn.
“Lãnh cung thì lãnh cung, thiếp không muốn chuyển, đợi lát nữa bệ hạ sai người thay tấm biển trước cửa cung của thiếp là được.”
“Ngươi!”