9.
Vì bận rộn chuẩn bị lễ đính hôn với Lâm tiểu thư, Tạ Lâm Xuyên gần như chẳng còn thời gian dành cho tôi.
Anh ta thường xuyên đi cùng cô ta chọn váy cưới, chọn quà cảm ơn khách mời, đủ thứ chuyện lặt vặt.
“Không phải nói chỉ là giả thôi sao?
Sao lại nghiêm túc đến vậy?”
Tôi hỏi, giọng đầy nghi hoặc.
Tạ Lâm Xuyên thì dối trá không chút ngập ngừng:
“Muốn qua mặt được hai bên phụ huynh thì phải diễn cho giống chứ sao.
Ghen rồi à, Thẩm Lê?
Thế hôm nay anh sẽ không đi nữa.”
Anh ta nói là không đi, vậy mà điện thoại vẫn ting ting không ngừng.
Chắc vị Lâm tiểu thư kia lại đang nhắn mấy câu kiểu:
“Anh thấy sắc quên nghĩa, chỉ biết ở bên bạn gái!”
Tôi chỉ cười nhạt:
“Việc của anh quan trọng hơn.”
Huống hồ, hôm nay tôi cũng có hẹn với Tạ Diễn Châu.
Bữa tối dưới ánh nến, tiếng violin du dương dịu nhẹ.
Tạ Diễn Châu cắt phần bò bít tết rồi đặt xuống đĩa của tôi.
Anh nói:
“Người trong cuộc luôn mù quáng.
Lâm Xuyên không nhìn rõ lòng mình, em chẳng lẽ không nhận ra cậu ta thật ra rất quan tâm đến Lâm tiểu thư sao?
Hà tất phải đ.â.m đầu vào rồi mới quay lại?”
Tôi lắc đầu:
“Lâm Xuyên là người có trách nhiệm nên mới nghiêm túc với chuyện đính hôn.
Em còn nhớ hồi đại học, lúc chúng em mới dọn về sống chung, có lần em bị ốm cả tuần, anh ấy luôn bên cạnh chăm sóc, không than phiền lấy một câu.”
Tay Tạ Diễn Châu siết chặt ly thủy tinh:
“Em từng bệnh nặng?”
“Ừ.” Tôi mỉm cười, giọng như đang hoài niệm điều gì ngọt ngào.
“Lúc đó, anh ấy chăm em như chăm con nít vậy.”
Tôi hứng chí, lục trong túi ra một con chim cánh cụt móc len nhỏ bằng bàn tay, đường kim mũi chỉ vụng về đến đáng thương.
“Anh ấy làm cái này để dụ em uống thuốc.
Một người như anh ấy, vụng về đến mức đó mà vẫn cố làm thứ ngốc nghếch này để khiến em vui.
Không phải vì yêu thì là gì?”
Rắc — ly thủy tinh trong tay Tạ Diễn Châu vỡ tan.
Tôi giật mình:
“Anh bị chảy m.á.u rồi!”
Nhưng anh chẳng hề cảm thấy đau đớn, chỉ hỏi lại:
“Vậy… em thật sự đặt hết lòng tin vào cậu ta sao?”
“Giờ không phải lúc nói chuyện này.”
Tôi vội vàng cùng nhân viên phục vụ xử lý vết thương cho anh.
Khi đã băng bó xong, anh vẫn không chịu bỏ cuộc.
“Nói cho anh biết đi… Là vậy đúng không?”
Tôi gật đại cho qua:
“Xem như vậy đi.
Anh ấy yêu em thật lòng, em cũng nên đáp lại bằng tất cả chân thành.
Cho nên… sau này đừng liên lạc nữa.
Và làm ơn… đừng nói với anh ấy những chuyện kia. Em xin anh.”
Lớp băng trên tay Tạ Diễn Châu bắt đầu thấm m.á.u.
Sắc mặt anh âm u, nắm lấy tay tôi:
“Người đáng lẽ phải ở bên em là tôi.
Em thuộc về tôi mới đúng!”
“Anh điên rồi sao?!”
Tôi tát anh một cái rồi quay người bỏ chạy.
Về đến nhà, tôi lấy con chim cánh cụt vụng về đó ra, ngồi nhìn thật lâu.
Tôi làm sao không biết — người từng cùng tôi ăn ngủ suốt cả tháng trời đó, chính là Tạ Diễn Châu.
Tôi biết chứ.
Lúc ấy, nghe tin Lâm tiểu thư thất tình rồi đổ bệnh, Tạ Lâm Xuyên đã nhờ anh trai đóng giả mình để ở lại bên tôi, còn bản thân thì bay ra nước ngoài chăm sóc cô ta .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-nu-phu-len-san/chuong-5.html.]
Đã muốn đội nón xanh, tôi đương nhiên cũng không cần giả vờ ngoan hiền.
Dù Tạ Diễn Châu luôn giữ khoảng cách, không dám vượt giới hạn, nhưng tôi đâu phải người trong sáng gì.
Chỉ một cái ngoắc tay, là anh đã sa vào tấm lưới ôn nhu mà tôi cố tình giăng sẵn.
Nên, cái lần đầu tiên của chúng tôi - thật ra là một cuộc tái ngộ.
Tôi cảm nhận được ánh mắt cháy bỏng của anh khi Tạ Lâm Xuyên nắm tay tôi bước vào phòng.
Ánh nhìn như muốn lột sạch tôi ra ngay tại chỗ.
Nhưng tôi thì tỏ ra ngây thơ, cứ như không hề hay biết chuyện gì, né tránh anh như né tà.
Tạ Diễn Châu vốn là kiểu người mang tính chiếm hữu cực mạnh — ngoài mặt đứng đắn, trong lòng thì tối tăm và vặn vẹo.
Tôi chỉ đang chờ đến cái ngày anh ta thật sự phát điên.
10.
Ngày đính hôn càng lúc càng đến gần.
📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^
Vị Lâm tiểu thư kia cuối cùng cũng không nhịn được, bắt đầu ra mặt để khẳng định vị trí với tôi.
Hôm đó, tan làm về, vừa mở cửa bước vào nhà, tôi đã thấy Lâm Nhược cầm cái xẻng chạy loạn trong phòng khách.
“Ôi trời!
Dầu b.ắ.n ra rồi kìa, đau c.h.ế.t mất!”
Tạ Lâm Xuyên chạy theo phía sau, vừa cười vừa nói:
“Anh đã bảo để Thẩm Lê nấu rồi mà em cứ đòi thử.
Đưa tay anh xem, có bị bỏng không nào?”
Khi Tạ Lâm Xuyên nắm tay Lâm Nhược lên, nhẹ nhàng thổi cho cô ta, tôi mỉm cười bước vào:
“Làm gì vậy?”
“Làm thức ăn đấy, tôi chịu thua luôn. Căn bản không biết nấu nướng là gì.”
Lâm Nhược cười ha ha, đưa cái xẻng cho tôi:
“Lâm Xuyên nói em nấu ngon, nên tôi tới ăn ké đây!”
Tôi vẫn dịu dàng cười:
“Trùng hợp thật, tôi vừa đặt đồ ăn ngoài.”
Tạ Lâm Xuyên kéo tôi vào phòng ngủ:
“Em giận à?”
“Không, chỉ là đi làm mệt thôi.
Lần sau nếu muốn ăn món em nấu thì nói trước nhé?”
Anh xoa đầu tôi đầy cưng chiều:
“Anh biết mà, Thẩm Lê của anh đâu có nhỏ nhen vậy.”
Phải rồi.
Ai lại đi giận vì một con ch.ó rẻ tiền chứ?
Lúc ăn tối, Lâm Nhược vừa gắp cá vừa nhăn mặt vì mùi tanh, bất chợt buồn nôn.
【Nữ chính có thai rồi, nhưng phải đến lúc sang nước ngoài mới biết.】
【Tiếc là nữ phụ giả vờ mang thai, khiến nam chính cảm thấy có lỗi, bỏ lỡ mất đứa con đầu tiên.】
【Chậc chậc, nữ chính đúng là “trà xanh” điển hình.】
【Thôi nào, đối với tình địch mà “trà” một chút thì sao?】
Tôi nhướng mày.
Phải đó, trà xanh thì sao? Miễn hiệu quả là được.
Tối hôm đó, tôi gửi cho Tạ Diễn Châu một tấm ảnh.
Trên que thử thai là hai vạch đỏ rõ ràng.
Ngay sau đó, anh gọi đến.
“Là… con của anh sao?”
Tôi nức nở:
“Em… em không biết nữa.
Em phải làm sao đây?”
Anh dịu giọng an ủi tôi:
“Đừng sợ.
Anh đang ở ngoài thành phố, mai anh bay về.
Anh sẽ đưa em đi khám.
Đừng sợ, có anh ở đây.”
Giọng anh nhẹ nhàng, dỗ dành từng câu từng chữ.
Tôi nghẹn ngào đồng ý.
Đúng như mấy dòng bình luận nói — Tôi sẽ dùng chuyện mang thai để tạo biến cố.
Nhưng lần này, mục tiêu của tôi… không phải Tạ Lâm Xuyên, mà là anh trai anh ấy.