Khi Nữ Phụ Lên Sàn

Chương 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

3.

Tạ Lâm Xuyên không nói gì.

Ngay bên tai, hơi thở của anh dần trở nên dồn dập.

 

“Ấy da, khóa thắt lưng của anh đ.â.m vào người em đau quá!”

 

Tôi theo phản xạ đưa tay sờ xuống chỉnh lại.

Có lẽ do thân nhiệt anh cao, ngay cả khóa thắt lưng cũng nóng ran đến bỏng tay.

 

Tôi vừa lướt tay qua, cả người anh liền căng cứng, thở hổn hển.

Giọng khàn khàn cất lên:

“Thẩm Lê, đừng chạm vào.”

 

Lời là thế, nhưng tôi lại cảm thấy… hình như anh còn chủ động ấn thứ kia vào lòng bàn tay tôi.

 

“Vậy thì mau giúp em tắm đi mà, nhanh lên…”

Vừa nói, tôi vừa với tay định kéo váy lên.

 

Tạ Lâm Xuyên đột ngột đưa tay giữ lấy tôi, bế bổng lên ngang người.

 

“Giờ anh sẽ đưa em về.

Nhưng nhớ lấy, đừng hối hận.”

 

Trên màn hình livestream, những dòng bình luận bùng nổ như pháo nổ:

 

【Nữ phụ chắc chắn không biết người đang bế cô ấy là anh trai đâu!】

【Anh trai cúi người làm gì vậy, thật khó đoán nha (nham hiểm).】

【Cô ta mà còn “ư ử” nữa là coi chừng bị ăn sạch bây giờ.】

 

Tôi dần tỉnh táo lại một chút.

Đối diện với gương mặt quen thuộc kia, tôi hoảng hốt buông tay ra ngay:

“Xin lỗi… hình như tôi nhận nhầm người rồi…”

 

Người đàn ông lại siết chặt tôi vào lòng:

 

“Nhầm à? Anh chính là bạn trai em.

Em nghĩ mình có thể nhầm lẫn anh thành ai được nữa, hửm?”

 

Giọng anh nhẹ nhàng như dỗ dành.

Trên đời này, chỉ có Tạ Lâm Xuyên mới dùng giọng điệu ấy với tôi.

Làm sao có thể là Tạ Diễn Châu cho được?

 

Tôi thở phào, để mặc anh bế tôi lên xe.

 

Về đến nhà, tôi lập tức cởi bỏ bộ váy đã ám đầy mùi rượu và mồ hôi.

Tạ Lâm Xuyên đã chuẩn bị nước sẵn trong bồn.

Tôi ngâm mình vào, toàn thân được làn nước ấm áp bao bọc, từ đầu đến chân đều được vuốt ve dịu dàng.

 

Anh giúp tôi gội đầu, sấy tóc.

Tối nay, anh đặc biệt chu đáo.

Tôi cảm thấy cực kỳ dễ chịu.

 

Chỉ là đến đêm khuya, trong cơn ngủ mơ, tôi luôn có cảm giác bị một ánh mắt gắt gao bám lấy.

Cái nhìn ấy lạnh lẽo như rắn độc, quấn quanh mắt cá chân tôi, rồi từ từ bò lên cao.

 

Tôi giật mình, tỉnh giấc.

Bên cạnh là Tạ Lâm Xuyên, đã dậy từ lúc nào.

 

4.

Tạ Lâm Xuyên đang ngồi ở mép giường, chậm rãi chỉnh lại khuy tay áo.

Ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, duy chỉ thiếu một thứ – chiếc nhẫn đôi của chúng tôi.

 

Tôi còn đang ngái ngủ vì dư âm cơn say đêm qua, đầu óc vẫn mơ hồ.

“Lâm Xuyên, nhẫn của anh đâu rồi?”

 

Tạ Lâm Xuyên nới lỏng cà vạt, ngẩng đầu nhìn tôi.

Khoảnh khắc ấy, tôi bỗng thấy choáng váng.

Anh ấy thường ngày không hay mặc vest và sơ mi chỉnh tề thế này…

Ngược lại, phong cách này rất giống Tạ Diễn Châu.

 

Trong đầu tôi rối như tơ vò.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/khi-nu-phu-len-san/chuong-2.html.]

Tạ Lâm Xuyên đáp: “Vừa nãy tháo ra thôi, lát nữa sẽ đeo lại.”

📜 Bản dịch nhà Họa Âm Ký, xin đừng mang đi chơi khi chưa xin phép!
📜 Follow Fanpage "Họa Âm Ký" để cập nhật truyện mới mỗi ngày bạn nhé ^^

 

Tôi thở phào, tưởng mình đã lo lắng vô cớ.

Sau khi rửa mặt chải đầu xong, tôi sáp lại gần, hôn nhẹ lên má anh.

 

“Em nhớ anh, hôm qua sinh nhật em mà anh không đến, phải bị phạt mới được.”

 

Ánh mắt Tạ Lâm Xuyên bỗng trầm xuống: “Vậy mà em cũng không giận à?”

 

Tôi khẽ đánh lên n.g.ự.c anh một cái: “Đáng ghét!”

Nói rồi leo lên người anh, cắn mạnh một cái vào vành tai.

 

“Đây chính là hình phạt!”

 

Anh khẽ rên lên vì đau,

Sau đó siết eo tôi, đè người xuống, hôn tới tấp.

 

Anh không ngừng đòi hỏi, tôi đẩy mãi không ra.

Khó khăn lắm mới thoát được,

Vừa chạm tay lên môi đã thấy đau rát – bị anh cắn đến rách da.

 

Ánh mắt anh sâu hun hút, rõ ràng vẫn còn muốn tiếp tục.

Tôi đang định chạy trốn thì tiếng cửa điện tử vang lên – có người mở khóa.

 

Mật mã căn hộ này chỉ có tôi và Tạ Lâm Xuyên biết.

Người đang mở cửa bên ngoài là ... Tạ Lâm Xuyên?

 

Vậy còn người đàn ông với ánh mắt lạnh lùng đang đứng trong phòng là ai?

 

“Lâm Xuyên” nghe thấy tiếng khóa cửa, sắc mặt không đổi, áp sát tôi:

“Sao vậy, không tiếp tục phạt nữa à?”

 

Tôi liên tục lùi bước, anh ta thì cứ tiến tới ép sát tôi vào tường:

 

“Nói xem, nếu cậu ta thấy những vết cắn này sẽ nghĩ gì nhỉ?

Chi bằng chia tay sớm đi, tránh lúc đó lại khó coi.

Cô cũng đâu muốn để cậu ta biết chuyện đêm qua?”

 

Vừa dứt lời, cửa đã bị mở ra.

 

Tạ Lâm Xuyên bước vào, thấy chúng tôi đứng ngay sau cánh cửa thì khựng lại, rồi cười hỏi:

“Anh đến tìm em à, anh?”

 

Tạ Diễn Châu liếc tôi một cái, như vô tình đưa tay chạm lên vành tai bị tôi cắn.

Nơi đó vẫn còn đỏ ửng.

 

“Ừ, Thẩm Lê nói em không có ở nhà, anh đang định gọi điện.”

 

Tạ Lâm Xuyên không nghi ngờ gì, thay giày rồi bước vào:

“Tai anh sao đỏ thế, bị gì vậy?”

 

“Muỗi đốt thôi, không sao cả.”

Giọng Tạ Diễn Châu bình thản như chẳng có chuyện gì.

 

Nhưng tôi thì tim đập như trống trận, chỉ hận không thể lập tức chui xuống đất mà trốn.

 

Không chỉ có vậy…

Còn cả chuyện đêm qua… tôi và anh ta đã thân mật đến mức ấy…

 

Một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân lan thẳng lên tận đỉnh đầu.

Nếu Tạ Lâm Xuyên biết chuyện tôi và anh trai anh ấy…

Tôi biết phải làm sao?

 

Trong lúc tôi sắp sụp đổ, những dòng bình luận lại vỡ òa:

【Chậc chậc chậc, thế này chẳng phải cảnh bắt gian điển hình à?】

【Nữ phụ cảm thấy có lỗi với nam chính, ai ngờ nam chính đêm qua cũng vừa ngủ với nữ chính xong.】

【Anh trai đang nói chuyện với em trai mà mắt cứ dán chặt vào nữ phụ, như thể muốn ăn thêm lần nữa ấy.】

【Tối qua vẫn chưa nhìn đủ, sau này phải nhốt nữ phụ lại để từ từ ngắm.】

 

Tôi cúi gằm đầu xuống,

Ở nơi không ai nhìn thấy,

Khóe môi khẽ cong lên.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận