Kết Cục Của Câu Chuyện Tình Yêu "Cảm Động Trời Đất"
Phần 7
Hoàng đế đoạt quyền của nàng ta, Kỷ Lộc Vân được sủng ái trở lại. Nàng ta luống cuống rồi. Vì vậy nàng ta cần tìm cho mình một con đường. Một con đường đủ để xoay chuyển tình thế, sớm rời khỏi tiểu Phật đường.
Ta bưng nước nóng, nhẹ nhàng bước lên phía trước, búi lại tóc cho Thẩm Chỉ, ta lấy khăn thấm nước, từ từ nhẹ nhàng lau đi vết m.á.u trên mặt nàng ta, như thể đang lau một báu vật tuyệt thế.
Thẩm Chỉ đã được xoa dịu tinh thần, lấy lại dáng vẻ đoan trang của một Hoàng hậu.
Sau đó, ta dùng ánh mắt chân thành nhất đời này, quỳ xuống bên chân nàng ta.
"Nương nương, dù thế nào đi nữa, nô tỳ sẽ luôn ở bên người."
11
Chỉ vài ngày sau, Thẩm Hoàng hậu đang ở trong tiểu Phật đường, đã có ý tưởng.
Tiếng mõ trong cung vừa điểm ba tiếng. Ánh sáng lạnh lẽo chiếu trên song cửa sổ, đó là ánh phản chiếu của đao kiếm.
Ta không ngủ, ngửi thấy mùi m.á.u tươi nhàn nhạt trong không khí.
Người đến không chỉ có một.
Ánh sáng lạnh lóe lên trên gối sứ.
Đôi mắt đang nhắm chặt của Thẩm Hoàng hậu đột ngột mở ra, tiếng kêu cứu thảm thiết vang vọng khắp Phật đường.
"Có ai không! Có thích khách!"
Trong Phật đường đèn đuốc sáng lên, cung nhân hoảng loạn chạy tán loạn dưới lưỡi kiếm.
Thích khách áo đen xông về phía Thẩm Hoàng hậu, dọa nàng ta phải lùi về sau bình phong trốn.
Mạng của Thẩm Chỉ, nhất định phải do ta lấy.
Ta đột phá lớp lớp vòng vây đến bên cạnh Thẩm Chỉ.
Nàng ta trốn sau lưng ta, hộ giáp thật dài dài gần như bấm vào thịt ta.
"Kim Nghi cứu ta!"
Giây phút này, ta gần như mất lý trí muốn trở tay đ.â.m kiếm vào tim nàng ta.
Nhưng như vậy thì quá lợi cho nàng ta rồi.
Từ khi kế hoạch bắt đầu, ta không cho phép bất kỳ biến số nào xảy ra.
Ta nắm chặt thanh kiếm trong tay, c.h.é.m g.i.ế.c những kẻ địch đang lao về phía mình.