Kết Cục Của Câu Chuyện Tình Yêu "Cảm Động Trời Đất"
Phần 6
Hắn ta đã khác với trước kia.
Thuở thiếu thời yêu nhau, hắn ta chỉ là một vị Hoàng tử nhàn tản. Giờ đây hắn ta đã là Hoàng đế, làm quân vương, càng cần một nữ tử toàn tâm toàn ý, dịu dàng chu đáo, chứ không phải một kẻ tham vọng như hắn ta.
Đêm nay, ta như thường lệ đến báo cáo hành tung của Hoàng hậu với Hoàng đế.
Chu Tấn phá lệ cho ta đến gần hơn.
"Ngươi bôi phấn thơm sao, mùi hoa sơn chi này từ đâu ra?"
Ta như vô tình mà cười cười: "Nô tỳ không bôi phấn thơm, có lẽ là đi qua Trường Môn cung nên dính phải."
Khi nghe đến ba chữ Trường Môn cung, vị tổng quản đứng bên cạnh như đối mặt với đại địch.
Hắn ta vội vã tiến lên định tát vào miệng ta.
Chu Tấn ngăn hắn lại, ta hoảng hốt "phịch" một tiếng quỳ xuống đất không ngừng dập đầu.
"Xin Hoàng thượng tha tội, nô tỳ vô ý mạo phạm. . ."
Hắn ta không nói gì, chỉ vẫy tay cho ta lui xuống, vẻ mặt đầy tâm sự.
Vào khoảnh khắc cánh cửa khép lại, khóe môi ta cong lên.
Năm đó Thẩm Chỉ vào cung làm phi tần, Chu Tấn bị đuổi đến biên quan trong đêm. Ba năm bần hàn đó, là Kỷ Lộc Vân từng bước cùng hắn ta vượt qua.
Chu Tấn thích ngắm hoa, nhưng biên quan không có hoa để ngắm. Không ai biết trong vương phủ ở biên quan, Kỷ Lộc Vân đã làm thế nào để trồng được cả một sân hoa sơn chi trên mảnh đất cằn cỗi.
Nàng ấy lấy chân tình đổi chân tình, đổi lại chỉ là sự bạc tình bạc nghĩa.
Hương sơn chi đủ để gợi lên tình xưa nghĩa cũ. Ít nhất Chu Tấn sẽ nghĩ đến, so với Thẩm Chỉ hiện tại, Kỷ Lộc Vân ngày xưa mới thật lòng làm sao.
Ta đứng ở góc tường cung.
Chu Tấn chỉ dẫn theo tổng quản, xách một chiếc đèn lồng đi về phía Trường Môn cung.
Kỷ Lộc Vân quả nhiên có chút thủ đoạn. Không uổng công nàng ấy trồng lại cả một sân hoa sơn chi. Lần này Chu Tấn đến, ắt sẽ rơi vào cạm bẫy tình yêu.