KẺ ĐẾN SAU ĐẦY THAM VỌNG

Chương 7

 

Hạ Nghiễn vô tội chớp mắt:

 

"Tôi không hiểu anh đang nói gì."

 

Tống Viễn: "Anh!"

 

Tôi không chịu nổi nữa, chắn trước mặt Hạ Nghiễn:

 

"Tống Viễn, đừng bắt nạt Hạ Nghiễn nữa, mau đi đi."

 

Tống Viễn nhảy dựng lên:

 

"Tôi bắt nạt anh ta? Anh ta cao to vạm vỡ, còn biết đánh Muay Thái, tôi bắt nạt anh ta thế nào được?! Kỷ Bạch! Tôi thấy em đúng là bị cái tên trà xanh này mê hoặc rồi đấy!"

 

Hạ Nghiễn cúi đầu:

 

"Oa oa, Tiểu Bạch..."

 

Tống Viễn: "Đồ trà xanh! Oa cái gì mà oa! Tôi nói anh đó!"

 

Hạ Nghiễn: "Oa oa."

 

Tống Viễn: "Đồ cáo già!"

 

Hạ Nghiễn: "Oa oa."

 

Tống Viễn: "...Mẹ nó, hôm nay tao phải liều mạng với tên hồ ly tinh này!"

 

12

Cuối cùng, tôi cầm cây chổi quét Tống Viễn ra ngoài.

Trò hề này cuối cùng cũng kết thúc, phòng khách khôi phục lại sự yên tĩnh.

Tôi vứt cây chổi xuống, nghiêm túc nhìn Hạ Nghiễn: "Hạ Nghiễn, tôi có chuyện muốn hỏi anh."

 

Hàng mi dài khẽ run lên, Hạ Nghiễn ngẩng đầu nhìn tôi, nhìn rõ sắc mặt tôi, anh lặng lẽ vươn tay móc vào ngón út của tôi, giọng điệu mang theo sự dỗ dành.

"Lúc nãy cứ tưởng em sẽ chọn cậu ta, tim anh đau quá, đau đến sắp c.h.ế.t rồi, em xoa giúp anh đi, xoa đi, được không? Tiểu Bạch, em tốt nhất mà, xoa đi."

 

Tôi mím môi, tùy tiện xoa xoa lên n.g.ự.c anh ấy, muốn buông tay ngay lập tức.

Hạ Nghiễn nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi không buông, tỏ vẻ ngoan ngoãn mà tiến lại gần một chút.

"Bên này, bên này cũng cần xoa."

 

Mặt tôi càng lúc càng nóng, trong đầu đầy vạch đen, tức giận hét lên: "Bên phải anh đâu có tim!"

Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi

Hạ Nghiễn bĩu môi, không cam tâm tình nguyện mà dời ánh mắt đi, không thèm nhìn tôi nữa.

Tôi bất đắc dĩ, xoa đầu anh ấy: "Được rồi được rồi, xoa xoa xoa."

 

Hạ Nghiễn hài lòng, cong mắt lên cười, thoải mái thở phào một hơi.

Tôi thu tay lại, nhìn chằm chằm vào mắt anh ấy, nghiêm túc hỏi.

 

"Tôi hỏi anh, những gì Tống Viễn nói có bao nhiêu phần là thật? Có phải anh đã dùng điện thoại của tôi để chặn Tống Viễn không?"

 

Hạ Nghiễn khựng lại, quay đầu nhìn tôi.

Ngay khi tôi nghĩ anh ấy sẽ phủ nhận hoặc chuyển chủ đề, anh ấy lên tiếng, giọng nói nghiêm túc như chưa từng nghiêm túc.

 

"Đúng vậy."

 

Tôi ngẩn người một chút: "Anh, anh muốn làm gì?"

"Anh muốn cướp em."

"Anh đừng đùa."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-den-sau-day-tham-vong/chuong-7.html.]

"Không đùa đâu, anh thích em, cướp em, anh là nghiêm túc đấy."

 

Cả người tôi lạnh toát: "Anh điên rồi, lúc đó tôi còn chưa chia tay với Tống Viễn..."

Hạ Nghiễn đưa tay, nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tôi, giọng nói dịu dàng:

"Nhưng cậu ta đối xử với em không tốt, Tiểu Bạch, cậu ta không tốt với em đâu, anh không thể chịu được khi nhìn em bị đối xử như vậy, nên anh phải giành lấy em."

 

Giọng điệu anh ấy dịu dàng, quấn quýt, nhưng lại mang theo sự điên cuồng.

Tôi khẽ co người lại, muốn tránh né, nhưng bị anh ấy giữ chặt tay.

"Tiểu Bạch, anh không còn cách nào khác, anh thật sự... thích em quá nhiều rồi."

 

Anh ấy nắm lấy tay tôi, nhẹ nhàng cọ lên mặt mình.

 

"Cho anh một cơ hội đi."

"Hãy quen với anh, làm quen với sự tồn tại của anh, sau này có chuyện gì thì nghĩ đến anh đầu tiên, được không? Tiểu Bạch, cầu xin em..."

"Anh không sợ phiền phức, anh chỉ sợ em không nhớ đến anh, anh muốn giải quyết tất cả phiền muộn và đau khổ của em, ngay cả trong mơ cũng muốn."

"Anh xin em đấy, cho anh cơ hội này đi..."

 

Tôi cứng đờ người, cảm nhận được có một giọt nước mắt lạnh lẽo rơi xuống mu bàn tay tôi.

Hạ Nghiễn đang khóc.

Vì có cơ hội đến gần tôi mà rơi nước mắt.

 

Sau một lúc im lặng, tôi không nhịn được mà hỏi: "Hạ Nghiễn, anh thích tôi từ khi nào?"

Hạ Nghiễn cúi xuống, nhân cơ hội chôn mặt vào hõm cổ tôi.

"Cấp ba."

 

Tôi bị câu trả lời này làm cho kinh ngạc, hoàn toàn không chú ý đến hành động nhỏ của anh ấy: "Cấp, cấp ba?"

"Ừm."

 

Hạ Nghiễn nhớ lại, giọng nói trầm thấp.

"Lớp mười một, khi bà ngoại em bị bệnh, em dầm mưa cõng bà đi giữa đường bắt xe, rõ ràng bản thân em đã chật vật đến mức không thể chịu nổi, nhưng vẫn dịu dàng an ủi bà."

"Khi đó, anh đã nghĩ, em thật biết cách yêu thương người khác, nếu anh cũng được em yêu thì tốt biết bao."

"Sau đó, anh đi du học, mãi mới chờ được đến ngày về nước, vậy mà bên cạnh em đã có người khác, anh ghen tị đến phát điên."

"Nhưng rất nhanh, anh phát hiện ra cậu ta không đối xử tốt với em, anh vừa đau lòng lại vừa vui vẻ, đau lòng vì em không được trân trọng, vui vẻ vì anh có thể thừa cơ hội chen vào."

 

Hạ Nghiễn ngẩng đầu, trán anh ấy lướt qua khóe môi tôi, đôi mắt trầm xuống, nâng mi mắt lên nhìn tôi.

"Tiểu Bạch."

 

Tôi nín thở.

Ngón tay thon dài của anh ấy bám lấy vai tôi, nhẹ nhàng vuốt ve.

"Anh không cần nhiều đâu, thử thích anh đi, chỉ thử thôi cũng được, được không?"

"Thử xem đi mà, Tiểu Bạch, anh cũng rất tốt mà..."

 

Từng giây từng phút trôi qua, trong phòng khách yên tĩnh chỉ có tiếng hô hấp của tôi và Hạ Nghiễn.

Anh ấy bảo tôi thử thích anh ấy.

Anh ấy thật sự không đòi hỏi quá nhiều.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận