KẺ ĐẾN SAU ĐẦY THAM VỌNG
Chương 3
05
Tôi thất thần bước ra khỏi công ty của Hạ Nghiễn.
Nhưng khi chạm tay vào chiếc thẻ ngân hàng trong túi, tôi lập tức tỉnh táo trở lại, việc đầu tiên là đến bệnh viện đóng viện phí cho bố.
Nhân lúc bố đang ngủ, tôi ngồi trên ghế hành lang bệnh viện, chìm trong suy nghĩ.
Những lời Hạ Nghiễn nói cứ văng vẳng bên tai tôi.
Tống Viễn nói rằng anh ta có việc cần dùng đến tiền.
Vậy, cái gọi là "việc cần dùng" đó chính là mua túi hàng hiệu cho nữ minh tinh sao?
Tôi nhắm mắt lại, soạn một tin nhắn gửi cho Tống Viễn.
[Tống Viễn, em có chuyện muốn hỏi anh.]
Tin nhắn còn chưa kịp soạn xong, đột nhiên điện thoại rung mạnh hai lần.
Tin nhắn của Hạ Nghiễn nhảy ra.
Ngay giây tiếp theo, tôi thấy vài đoạn video được gửi đến.
Tôi nhấn vào xem.
Trong video, Tống Viễn đang uống say bí tỉ trong quán bar, trong lòng còn ôm một cô gái xinh đẹp.
Tôi nhận ra cô gái này, là đàn em khóa dưới của Tống Viễn, họ Trương.
Tống Viễn được dỗ dành vui vẻ, tiện tay rút một xấp tiền dày trong túi, vung lên không trung, sau đó nằm ngả người ra ghế sofa, mắt đờ đẫn.
Tất cả những người có mặt trong đó đều thân thiết gọi anh ta là "Tống công tử".
Tôi dán mắt vào màn hình ba phút, xoa nhẹ hốc mắt cay xè, rồi lướt xuống xem tiếp.
Hạ Nghiễn: [Tống Viễn, cậu làm thế này có xứng với Kỷ Bạch không?]
Hạ Nghiễn: [Nam đức là món hồi môn tốt nhất của đàn ông chúng ta, vậy mà cậu lại vứt bỏ nó. Tôi khinh thường cậu.]
Hạ Nghiễn: [Tại sao cậu không thể giống tôi, tuân thủ nam đức? Cậu thật quá đáng.]
Ngón tay tôi khựng lại trên màn hình.
Hạ Nghiễn… hình như gửi nhầm người rồi.
Lúc tôi còn do dự không biết có nên nhắc nhở một chút hay không thì tin nhắn liên tục nhảy lên.
[Tôi gửi nhầm người rồi, Kỷ Bạch, cô đừng xem mấy video đó, nhất định đừng xem.]
[Cô đã xem video chưa? Tôi bất cẩn quá, cô thực sự chưa xem đấy chứ?]
[Kỷ Bạch, sao cô không trả lời? Cô giận rồi à? Cô định chia tay với Tống Viễn sao?]
Dù sao Hạ Nghiễn cũng vừa mới cho tôi mượn tiền, tôi không thể để anh khó xử được, nên khách sáo đáp lại:
[Anh yên tâm, tôi không xem.]
Hạ Nghiễn đột nhiên im bặt.
06
Khi tôi còn đang suy nghĩ xem nên nói gì tiếp theo, bố tôi đột nhiên tỉnh giấc, hoảng hốt gọi tên tôi.
Tôi vội bỏ điện thoại xuống, đi đến bên giường: "Bố, bố sao thế?"
Bố nắm c.h.ặ.t t.a.y tôi, căng thẳng nói: "Tiểu Bạch, mấy hôm nay bố không thấy Tống Viễn đến thăm con. Hai đứa chia tay rồi sao? Là bố đã làm liên lụy đến con đúng không? Đều tại bố cả…"
Tôi mỉm cười, lắc đầu: "Con và Tống Viễn vẫn tốt mà, bố đừng nghĩ linh tinh. Anh ấy còn nói hai ngày nữa rảnh sẽ đến thăm bố đấy."
Rõ ràng bố tôi không tin, nhưng cũng không nói gì thêm, chỉ nằm xuống, trong ánh mắt đầy lo lắng.
Không muốn để bố suy nghĩ lung tung, tôi cân nhắc một hồi, cuối cùng quyết định đi ra ngoài gọi Tống Viễn đến giúp.
Vừa đi, tôi vừa gọi điện cho Tống Viễn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ke-den-sau-day-tham-vong/chuong-3.html.]
Gọi liên tục mấy cuộc nhưng không ai bắt máy.
Tôi dần cảm thấy bực bội, không để ý mà va phải một người đang đi ngược chiều.
Điện thoại rơi khỏi tay, màn hình lập tức nứt ra.
Tôi theo phản xạ ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt của Hạ Nghiễn.
"Ha, Hạ Nghiễn? Sao anh lại ở đây?"
Hạ Nghiễn khẽ mím môi, nhìn thẳng phía trước, vẻ mặt không chút thay đổi: "Đi dạo."
Xin chào mọi người ~ đọc xong cho iem xin 1 lượt theo dõi nhé hihi
Tôi không hiểu: "Đi dạo? Anh đi dạo ở ?"
Biểu cảm trên mặt Hạ Nghiễn thoáng dừng lại, sau đó lặng lẽ chuyển chủ đề: "Vừa gọi cho Tống Viễn à?"
Nghe anh ta hỏi vậy, tôi mới nhớ ra, gật đầu: "Phải, tôi muốn nhờ anh ấy đến thăm bố tôi, nhưng gọi mãi không được. Anh có biết anh ấy đang ở đâu không?"
Ánh mắt Hạ Nghiễn lóe lên, nhẹ nhàng lắc đầu, rất chân thành nói: "Tôi không biết, nhưng mà… cậu ta không báo cho cô biết sao?"
Tôi sững sờ: "Báo cho tôi biết?"
Hạ Nghiễn chớp mắt, ánh nhìn trong veo, nghiêng đầu nhìn tôi đầy khó hiểu: "Theo tôi thấy, nếu một người bạn trai đủ tiêu chuẩn, điều cơ bản nhất chính là phải luôn báo cáo hành trình với bạn gái, để cô ấy yên tâm mà, đúng không?"
Tôi cúi đầu, không trả lời.
Hạ Nghiễn tỏ ra vô cùng kinh ngạc, khẽ nhíu mày, chân thành hỏi: "Tống Viễn… không làm vậy sao?"
Thấy tôi vẫn im lặng, anh cau mày, đầy chính nghĩa mà bất bình thay tôi.
"Vậy Tống Viễn là kiểu bạn trai gì chứ? Thật sự quá tệ rồi, chuyện gì cũng để bạn gái tự lo, không nghe điện thoại, mập mờ với người khác, không báo cáo hành trình… Cậu ta đối xử với cô như vậy thật quá đáng!"
Tôi vẫn im lặng, nhưng trong lòng vẫn bị những lời của Hạ Nghiễn tác động.
Anh ta nói đúng.
Bây giờ Tống Viễn thực sự không còn là một người bạn trai tốt nữa.
Tôi và anh ấy bên nhau bốn năm, không biết anh bắt đầu thay đổi từ khi nào.
Bóng dáng của Tống Viễn… người từng yêu thương tôi giờ đã dần mờ nhạt.
Thậm chí tôi bắt đầu hoài nghi, liệu một Tống Viễn tốt như vậy có thực sự tồn tại không?
Nhưng rõ ràng là có.
Anh từng rất tốt với tôi mà.
Hạ Nghiễn nhìn tôi, hơi nheo mắt lại, rồi lại lên tiếng.
"Tôi có một người bạn…"
Tôi ngẩng đầu nhìn anh.
Hạ Nghiễn cũng nhìn tôi: "Cô ấy cũng có trải nghiệm tương tự, nghe nói cô ấy quyết đoán chia tay ngay từ lần đầu tiên, dù sao thì đau ngắn còn hơn đau dài, đúng không?"
Anh ấy ngập ngừng, liếc nhìn phản ứng của tôi, rồi vội vàng cúi đầu, giọng trầm xuống đầy tự trách, cẩn thận nói:
"Không cẩn thận nói nhiều lời thật lòng thế này, chắc chắn làm em thấy phiền rồi nhỉ, em nghĩ tôi rất ồn ào đúng không..."
Tôi vội lắc đầu, mỉm cười cảm kích với anh ấy: "Không đâu, không đâu, tôi biết anh muốn giúp tôi mà."
Hạ Nghiễn cười, như một chú mèo được vuốt ve, nụ cười trông xinh đẹp vô cùng.
"Em hiểu là tốt rồi, tất nhiên là tôi sẽ không hại em, tôi chỉ hại Tống..."
Anh ấy dừng lại một chút, ho nhẹ, rồi lại cười đầy ẩn ý:
"Dù sao, chúng ta cũng là bạn bè, đúng không? Vậy thì, Kỷ Bạch, tôi có thể trở thành người bạn thân nhất của cậu không?"
Tôi sững người, do dự đáp: "Bạn thân nhất? Hình như không ổn lắm đâu..."