Khi Tống Thanh Hòa hồi phục lại ý thức, cảm giác đầu tiên chính là đan điền đau nhức dữ dội.
Mỗi một lần hít thở, đan điền hắn như bị ai đó nhẹ nhàng xé rách. Loại đau đớn này không phải kiểu dữ dội đến mức ngất xỉu, mà giống như ngọn lửa âm ỉ thiêu đốt, chậm rãi lan ra theo đường kinh mạch, mang theo một luồng nóng rát khô khốc khiến toàn thân hắn run lên tê dại.
Tống Thanh Hòa mở mắt ra, liền thấy Giang Lâm đang ôm hắn đi dọc theo sơn đạo, bước chân trầm ổn vững vàng, dáng vẻ vẫn thong dong như thường.
Khoảnh khắc ấy, đầu óc Tống Thanh Hòa như có tiếng “ong” nổ tung mặc dù hắn đã quyết tâm muốn cùng Giang Lâm song tu, nhưng đây là lần đầu tiên trong đời hắn thân mật tiếp xúc tay chân với người khác đến thế.
Cũng không cần phải kiểu “công chúa bế” đâu mà!
Phạm quy thật đấy!
“Ngươi tỉnh rồi?” Giang Lâm cảm nhận được hắn tỉnh lại, cúi đầu liếc hắn một cái, sắc mặt vẫn lạnh nhạt như trước.
“Xung quanh không có chỗ nào thích hợp để nghỉ ngơi, lại lo kẻ kia còn có đồng bọn, nên chỉ có thể mang ngươi theo thế này mà lên đường. Nếu có gì mạo phạm, mong ngươi thứ lỗi.”
Tống Thanh Hòa cổ họng giật giật, há miệng mấy lần, cuối cùng cũng chỉ lắp bắp được một câu chẳng đâu vào đâu:
“Cái đó… ngươi có thể… cõng ta cũng được mà…”
Giang Lâm không dừng bước, tiếp tục đi. Chân của Tống Thanh Hòa đong đưa lắc lư giữa không trung.
Hiếm thấy Giang Lâm lộ ra vẻ hơi lúng túng:
“Không tiện lắm. Lúc nãy… ngươi đỉnh ta một cái.”
Câu nói ấy như một tiếng sét đánh thẳng vào trán Tống Thanh Hòa. Hắn “vụt” một cái nhảy khỏi lòng Giang Lâm, suýt nữa đ.â.m đầu vào bụi cây ven đường.
Sắc lang!
Biến thái!
Tống Thanh Hòa gào thét trong lòng.
…Những sắc lang lại chính là mình!
Tống Thanh Hòa vội vàng khoát tay, ra sức từ chối lòng tốt của Giang Lâm, ra hiệu đối phương cứ đi trước, đừng đụng vào mình nữa.
Hắn ôm trán, loạng choạng đi theo phía sau, mặt gần như bốc cháy.
Tin tốt: Lão công chưa diệt khẩu ta! Lão công chưa vứt bỏ ta!
Lão công là người tốt!
Hơn nữa… Giang Lâm cũng không hỏi Tống Thanh Hòa vì sao lại đột nhiên ngất xỉu.
Tuy rằng có lẽ là do không thèm quan tâm thật. Nhưng Tống Thanh Hòa lại cảm thấy nhẹ nhõm vì không cần tiếp tục nói dối.
Nghĩ tới đây, trong lòng hắn hiếm khi dâng lên chút áy náy một người tốt như vậy, sao lại xui xẻo gặp phải mình chứ.
Thôi kệ, đến lúc đá hắn đi thì đưa cho hắn thêm ít đan dược phòng thân.
Cũng xem như không phụ đoạn duyên phận này.
Bất quá, bởi vì nóng lòng muốn thể hiện, biểu hiện lại pha trộn thật giả lẫn lộn với mấy phần e thẹn ngượng ngùng, cho nên Tống Thanh Hoà liền thuận nước đẩy thuyền quên bẵng mất chuyện trọng yếu nhất rốt cuộc Giang Lâm là người phương nào?
Ngẫm kỹ lại, trong thiên hạ tu sĩ có ai cầm tu mà giữa lúc c.h.é.m g.i.ế.c còn rảnh tay nhảy vào đá người ta một cước chứ? Không có! Không có cầm tu nào lại ra tay như tráng sĩ giang hồ vậy cả!
Trên thực tế, đại đa số cầm tu, nhất là những kẻ ôm đàn cổ suốt ngày, bởi vì quen ngồi bệt xuống đất mà diễn tấu, đầu gối nhiều ít cũng có chút vấn đề.
Hợp Hoan Tông có một vị sư huynh lấy cầm tu làm nghề phụ, cũng từng danh chấn một thời, kết quả là... hai chân vòng kiềng. Tống Thanh Hoà không tiện nói ra với sư huynh, nhưng hắn thấy hết!
Nghĩ đến đây, Tống Thanh Hoà lén liếc mắt nhìn chân Giang Lâm một cái thẳng tắp, thon dài, cường kiện hữu lực!
Ban đầu là thầm “tấm tắc” hai tiếng trong bụng, sau đó lại âm thầm hạ kết luận: người này tám phần… không phải cầm tu.
Bất quá, có phải cầm tu hay không thì quan trọng gì đâu? Bất kể hắn là cầm tu hay tu cầm, có thể cùng ta song tu chính là hảo tu!
Huống hồ, Giang Lâm chắc chắn đã trông thấy hắn dùng “dắt cơ”.
“Dắt cơ” là công pháp đặc biệt của Hợp Hoan Tông, có thể mượn hơi thở thiên địa dò thám âm thanh, lấy khí vận tâm, cao thủ vận dụng có thể thấy rõ lòng người, sơ học giả như hắn thì tạm thời chỉ dùng được khí hồng nhạt để thao túng ngoại vật.
Tống Thanh Hoà khi đó vội quá nên rút dắt cơ ra dùng, chỉ cần Giang Lâm từng quen biết ba người trong tu chân giới, thì chắc chắn đã từng nghe mấy khổ chủ kể về sự tích oanh oanh liệt liệt của Hợp Hoan Tông, và đám “sắc quỷ” chuyên tu song tu thuật.
Thế nên, hắn khẳng định Giang Lâm đã nhận ra thân phận của mình.
Hai ngày ngắn ngủi, hắn đã rớt mất hai lớp da, mà mỗi lớp đều là loại lót trong thân cận nhất!
Vừa tự nhận mình là đệ tử Dược Vương Cốc, quay đầu lại nói bản thân là đan tu, rồi chưa được bao lâu thì rút ngay công pháp Hợp Hoan Tông ra múa.
Tống Thanh Hoà nhìn lại mình còn thấy kỹ thuật diễn thật sự rác rưởi không nỡ nhìn.
Ai… Hay là… hạ thuốc luôn cho rồi.
Trời đã về khuya, gió núi phơ phất lạnh thấu xương. Tuyết trắng phủ đầy đỉnh núi dưới ánh trăng phản chiếu ánh sáng bạc như ngân hà, rừng cây nơi xa chìm trong bóng tối phập phồng như những con quái thú đang say ngủ.
Giang Lâm tìm được một hang núi tránh gió để nghỉ chân. Miệng động không lớn, nhưng bên trong lại cực kỳ rộng rãi. Vách đá bốn phía bò đầy rêu xanh, trong bóng đêm lấp ló ánh sáng lờ mờ màu lam sẫm, như có như không, thần bí như một nơi tu luyện ẩn thế.
Tống Thanh Hoà cân nhắc một chút, cuối cùng quyết định ngồi xuống cách Giang Lâm ba bước chân, gần đủ để có thể tiếp cận, nhưng cũng đủ để phòng ngừa hắn đột ngột trốn đi mất. Cái này không phải là vì hắn sợ Giang Lâm, mà là để tránh cái cảm giác xấu hổ khi quá gần nhau.
Tống Thanh Hoà không dám ngồi sát quá, trong động ẩm ướt, hơi thở lạnh lẽo của núi rừng tỏa ra, khiến cả người hắn cảm thấy như bị một làn sóng nóng cuốn tới, đan điền khô nóng hư không lại càng rõ ràng, như thể một ngọn lửa nhỏ đang âm ỉ cháy.
Mặc dù quyết tâm muốn cùng Giang Lâm song tu, nhưng hiện tại… tạm thời không phải lúc.
Tống Thanh Hoà cố gắng ép bản thân dời đi sự chú ý, quay đầu nhìn quanh bốn phía.
“Nơi này hẳn là sắp đến Đại Tuyết Sơn rồi.” Tống Thanh Hoà tự an ủi chính mình, cố gắng tạo ra một chủ đề để không phải nghĩ đến chuyện khác nữa.
Bí cảnh này thật ra giống như Thục Trung y hệt, ngay cả không khí cũng mang theo cái mùi ẩm ướt quen thuộc. Dãy núi xa xa bị bóng đêm nuốt chửng, thỉnh thoảng lại vang lên mấy tiếng hót kiêu của chim đêm.
Trong sơn động, Giang Lâm đang chỉnh lại hành trang của mình. Ánh trăng từ cửa động chiếu nghiêng vào, chiếu lên người hắn, làm bộ áo dài màu trắng của hắn sáng lên một vầng sáng mờ ảo, như một bức tranh mờ đêm.
“Tống đạo hữu có vẻ rất quen thuộc với nơi đây?” Giang Lâm hỏi, giọng điệu không còn lạnh lùng như lần đầu gặp nhau, mà có vẻ ấm áp hơn, vang vọng trong sơn động.
“Cũng biết một chút.”
Tống Thanh Hoà suy nghĩ một lát, rồi tiếp tục nói: “Tìm Tình Cốc này mỗi 60 năm mới mở ra một lần, mặc dù địa mạo thay đổi tùy theo thời gian, nhưng vẫn giữ nguyên hình thái sơn thủy của Thục Trung. Tuy nhiên, thời tiết trong núi rất thất thường, khí hậu ở đây lại càng kỳ lạ, còn có nhiều dị thú rất nguy hiểm. Vì thế, dù có là Kim Đan tu sĩ, tốt nhất cũng không nên đi vào ban đêm.”
Tống Thanh Hoà vừa nói vừa kéo mình vào trong sơn động, tuyết sơn vào ban đêm lạnh thấu xương khiến hắn rùng mình, nhưng hắn lại không dám dịch chuyển quá gần Giang Lâm, sợ lại gây thêm sự chú ý.
Giữa cái lạnh c.h.ế.t người và cái nóng thiêu đốt, Tống Thanh cùng chọn cách giữ vững phẩm cách của mình, không để mình rơi vào tình trạng mờ ám.
“Vậy nơi này gọi là ‘Tìm Tình Cốc’?” Giang Lâm khẽ vuốt cằm, tiếng đàn cổ phát ra từ trong sơn động, từng tiếng nhẹ nhàng quẩn quanh. Đàn cổ màu đen bóng nằm trên đầu gối hắn, ánh sáng huyền bí mờ ảo lưu chuyển trên thân đàn, như ẩn như hiện trong bóng tối.
Tống Thanh cùng cảm thấy có chút không ổn, bèn hỏi: “Đạo quân không biết sao? Tìm Tình Cốc này chính là nơi tiên nhân Quá Tố đã từng lưu lại đạo tràng trước khi phi thăng.”
Trong lòng Tống Thanh Hoà có chút kinh ngạc, Giang Lâm lại không biết nơi này là cái gì, sao có thể vượt ngàn dặm từ Đông Hải đến Thục Trung mà lại không biết rõ bí cảnh này?
Sau đó, Tống Thanh cùng bừng tỉnh đại ngộ, nhận ra rằng phần lớn tu sĩ đều gọi nơi này là “Quá Tố di cảnh”, thế nhưng cái tên “Tìm Tình Cốc” này quả thật ít ai gọi đến.
Nghĩ đến đây, Tống Thanh Hoà mặt hơi nóng lên, rồi lại tiếp tục giải thích: “Thục Trung đại phái Hợp Hoan Tông thường xuyên tìm kiếm người có tình đầu ý hợp ở đây, vì vậy họ gọi cái này là ‘Tìm Tình Cốc’. Còn chúng ta Dược Vương Cốc là tiểu môn tiểu phái, cũng chỉ đành theo đó mà gọi thôi.”
Nếu như Giang Lâm không hoàn toàn vạch trần màn ngụy trang của Tống Thanh Hoà, thì Tống Thanh Hoà vẫn sẽ cố gắng duy trì hình tượng đệ tử Dược Vương Cốc của mình.
“Nhưng mà...” hắn lại nghiêm mặt nói tiếp. “Cái tên này cũng có liên quan đến Quá Tố Tiên Nhân.”
Tống Thanh Hoà nhìn vào góc áo của Giang Lâm, lúc này ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt của Giang Lâm. Giang Lâm đang chờ đợi câu tiếp theo, ánh mắt trong veo nhưng lại đầy hứng thú.
“Quá Tố Tiên Nhân phi thăng ở đây, đã lưu lại bốn câu giáo huấn.” Tống Thanh cùng nói xong, cố tình ngừng lại một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hom-nay-song-tu-o-hop-hoan-tong-thanh-cong-khong/chuong-3.html.]
“Bốn câu giáo huấn là gì?” Giang Lâm lập tức truy vấn, quả nhiên câu hỏi này khiến hắn chú ý.
Tốt rồi, không chạy thoát. Tống Thanh cùng trong lòng thầm nghĩ, người này tuyệt đối không phải chỉ là một cầm tu bình thường, nếu không phải đến từ Đông Hải, thì chắc chắn đến từ Tây Vực.
Ở trong Thần Châu cảnh nội, bốn câu giáo của Quá Tố Tiên Nhân có thể nói là ai ai cũng biết, ngay cả trẻ con cũng có thể tụng:
“Thiên môn đồng khóa phát lạnh sương,
Nhân thế cũ kiều khô cạn quang.
Thanh sử lộ đoạn ngàn năm nguyệt,
Một sợi tình hồn độ c.h.ế.t hoang.”
“Tương truyền rằng, 991 năm trước, Quá Tố Tiên Nhân tu luyện đến Hóa Thần Cảnh viên mãn, nhưng lại dừng lại suốt 500 năm, tiến không thể tiến. Để cầu đạo lớn, Quá Tố Tiên Nhân đã đoạn tuyệt tình cảm, cuối cùng đành phải tự tay g.i.ế.c c.h.ế.t đạo lữ của mình, để chứng minh thiên địa vô tình chi đạo.
“Từ đó, thiên lôi nổi lên không ngừng, chín ngày đêm cuồn cuộn. Quá Tố Tiên Nhân phi thăng giữa kiếp lôi, Thiên môn mở ra, và để lại bốn câu thơ này.”
“Bài thơ này ban đầu vốn cũng chẳng gây nên bao nhiêu chú ý. Trước thời Quá Tố, trong vòng trăm năm, Thần Châu mỗi đời đều có bốn năm vị tu sĩ Hóa Thần kỳ thuận lợi phi thăng.”
Tống Thanh cùng dừng một chút, giọng nói khẽ trầm xuống:
“Thế nhưng kể từ sau khi Quá Tố Tiên Nhân phi thăng, dù cho các đời tu sĩ đều noi gương người ấy, một lòng tu vô tình đạo, đoạn ái tuyệt dục, thậm chí có người còn học theo cả việc… c.h.é.m đạo lữ để cầu đạo.”
Hắn giơ ngón tay ra lắc lắc, mặt mày phức tạp như thể vừa kính sợ, vừa cảm thán:
“Ấy thế mà Thần Châu từ đó đến nay, chẳng còn ai phi thăng được nữa.”
“Đến nay, đã là chín trăm chín mươi mốt năm tròn.”
“Nơi này chính là chỗ Quá Tố tiên nhân phi thăng. Tiên nhân từng để lại câu thơ rằng: ‘Một sợi tình hồn độ ch·ết hoang’. Bởi thế, không ít tu sĩ vì danh vọng mà kéo đến đây, hy vọng có thể lấy ‘tình’ độ kiếp, tìm ra cơ hội phi thăng. Lâu dần, bí cảnh này liền được gọi là ‘Tìm Tình Cốc’.”
“Cho nên, nơi này khắp chốn đều là tình…” Tống Thanh cùng nhếch môi cười khẩy.
“Thế nhưng lại toàn là mấy kẻ tu vô tình đạo, chen chúc đến đây ‘tìm tình’, ngẫm kỹ mà xem, đúng là châm chọc nhất thiên hạ.”
Giang Lâm chẳng nói chẳng rằng, chỉ chăm chú nhóm lửa. Ngọn lửa bập bùng khiến nhiệt độ trong sơn động dần tăng lên, song khí lạnh trong không khí lại chẳng hề tan đi. Gió tuyết bên ngoài càng lúc càng lớn, ánh lửa hắt lên vách đá, bóng hai người kéo dài, một cao một thấp, một động một tĩnh.
Đêm đó, không ai nói thêm lời nào nữa.
Tờ mờ sáng ngày thứ ba sau khi tiến vào bí cảnh, Tống Thanh Hoà lại bị đánh thức giữa cơn mộng. Hắn vừa tỉnh, trong lòng liền có chút bực mình lại là Giang Lâm muốn trộm chạy đi?
Ngay lúc Tống Thanh Hoà đang chuẩn bị giở lại trò cũ, ngăn đường chặn lối Giang Lâm lần nữa, ngoài động chợt vang lên một trận tiếng gào rống.
Thanh âm kia như từ nơi xa xuyên mây xé gió mà tới, càng lúc càng gần, khí thế hung mãnh như dã thú điên cuồng.
Tống Thanh Hoà giật mình, thầm kêu không ổn. Hắn lập tức bật dậy, đá tán đống lửa đã cháy âm ỉ cả đêm, sau đó không chút do dự lấy ra một viên Tàng Thần Đan, nhét thẳng vào miệng Giang Lâm.
Không kịp giải thích, hắn lại ấn đầu Giang Lâm nằm phục xuống đất.
Không biết thứ gì đang tới, thì chi bằng đừng để nó thấy!
Tu vi hắn giờ chẳng còn bao nhiêu, còn Giang Lâm thì thần thần bí bí, thực lực thế nào chẳng biết. Lúc này, giấu được là tốt nhất.
Chỉ là đến khi hắn bò tới bên Giang Lâm, cảm nhận được cơ thể đối phương lạnh lạnh mà còn rất dễ chịu, Tống Thanh cùng mới sực nhớ ra.
Nam Cung Tư Uyển
Chết tiệt. Ta… vẫn đang phát tình đấy!
“Ngươi… lại dám chọc ta.”
Giang Lâm nghiến răng nghiến lợi, từng chữ rít ra từ kẽ răng như gió lạnh xuyên xương.
Ngay lúc Tống Thanh Hoà đang luống cuống tay chân bò khỏi người Giang Lâm, cửa động bỗng nhiên lóe sáng, một người như từ trong ánh chớp bước vào.
Chỉ thấy thân ảnh người nọ ở cửa động nửa ẩn nửa hiện, tay áo khẽ vung, vô số phù chú như tuyết trắng tung bay. Mỗi một lá phù giữa không trung liền bùng nổ, sấm sét đùng đoàng vang dội, hóa thành từng hàng rào điện kim quang, lập tức bao vây lấy bóng đen đang lao tới.
Yêu thú kia rú lên thê lương, nhưng chẳng mấy chốc đã phá vỡ vòng vây, xoay người lao thẳng về phía cửa động!
Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, một đạo tiếng đàn sắc bén từ bóng tối vang lên âm thanh lạnh lẽo như băng, mang theo sát khí mãnh liệt như d.a.o kiếm.
Tống Thanh Hoà ngẩn người, từ khi nào Giang Lâm đã đứng dậy?!
Hắn còn chưa kịp há miệng, liền thấy đạo tiếng đàn hóa thành một luồng kiếm quang màu bạc, như điện xẹt lao thẳng đến lưng người vừa xuất hiện.
Thế nhưng kiếm quang còn chưa chạm đến người, đã bị một luồng kim quang chặn lại!
Kim quang đó phát ra từ vạt áo người nọ. Nhìn kỹ mới thấy, đạo bào trên người hắn được khắc đầy phù chú, giờ phút này linh quang lưu chuyển, toàn bộ sát chiêu đều bị hóa giải trong chớp mắt.
Cùng lúc đó, yêu thú đã bị hắn giải quyết sạch sẽ. Người nọ nhẹ nhàng tránh khỏi một đòn nữa của Giang Lâm, sau đó đứng vững, cao giọng nói:
“Tại hạ Sở Minh Quân, đệ tử Thiên Phù Các, lỡ bước vào bảo địa, quấy nhiễu rồi, xin được thứ lỗi.”
Sở Minh Quân?
Tống Thanh Hoà lén ló đầu ra sau tảng đá, nheo mắt đánh giá một phen.
Chỉ thấy người nọ đứng ngay ngắn nơi cửa động, thân hình thẳng như trúc, dù dưới ánh sáng chập chờn cũng không mất phần phong thái. Ngũ quan như họa, ánh mắt lạnh lẽo, quanh thân dường như toát ra một tầng sương lạnh khó gần.
Tóc búi cao có phần tán loạn, vài sợi đen buông xuống vai, hơi chút chật vật, nhưng phong tư vẫn xuất chúng đến không thể rời mắt.
Tống Thanh Hoà nhịn không được nuốt một ngụm nước miếng trong lòng: Đây là thần tiên hạ phàm đi?
Tống Thanh Hoà nhìn đến người ta một cái là biết có sắc đẹp cấp thần tiên, trong lòng lặng lẽ thở dài một tiếng, yên lặng đánh giá:
Ừm, ứng cử viên lão công số hai, xác thực đủ tiêu chuẩn.
Giang Lâm thu cầm, khóe môi cong lên nụ cười nhàn nhạt, động tác chậm rãi tao nhã, hơi nghiêng người sang một bên, nói:
“Đạo hữu Sở, cứ tự nhiên.”
“Làm phiền rồi.” Sở Minh Quân gật đầu, phong độ nhẹ nhàng bước vào động.
Vừa vào trong, hắn liền giơ tay dán vài lá bùa quanh cửa, sau đó quay đầu nói:
“Phía sau còn có vài con Thiên Ma Phệ Hồn Thú, tại hạ lập trận nơi đây, tạm thời có thể tránh được sự truy tung của chúng.”
Nói rồi, hắn quay đầu nhìn rõ hai người, đôi mắt sáng lên, ngữ khí không giấu được vui mừng:
“Quả nhiên là hai vị đạo hữu! Lần trước vội vã gặp mặt, còn chưa kịp thỉnh giáo danh tính, thật thất lễ.”
Nghe vậy, Giang Lâm khẽ cười, không nói gì.
Sở Minh Quân khách khí nói là “hai vị”, nhưng ánh mắt lại bám dính lấy mỗi mình Tống Thanh Hoà, không chớp lấy một cái.
Tống Thanh Hoà không đoán được hắn rốt cuộc có ý gì, là tới vì bản đồ bí cảnh?
Hay là… có mục đích khác?
Thấy hắn vẫn im lặng, Giang Lâm trầm mặc một hồi, chủ động lên tiếng:
“Tại hạ họ Lâm.”
Sở Minh Quân nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống, khí lạnh quanh người như ngưng kết thêm một tầng.
“Họ… Lâm?”
Tống Thanh Hoà trợn mắt, trên lộ danh ngọc giản rõ ràng viết là họ Giang mà?
Thế nào đột nhiên không diễn nữa?
Ngay sau đó, hắn như bị sét đánh ngang tai, âm thầm hít vào một hơi lạnh:
Họ… Lâm!!