Khi tiếng bước chân vang lên ngoài sơn động, toàn thân Tống Thanh Hòa lập tức cứng đờ. Tuyết đọng dưới chân người kia phát ra những tiếng lạo xạo vụn nhỏ, vang vọng trong sâu thẳm hang động. Gió lạnh mang theo từng hạt tuyết từ cửa động rót vào, làm ánh lửa bên trong lay động lúc sáng lúc tối.
Tiếng bước chân kia rất nhẹ, nhưng lại như búa tạ nện thẳng vào lòng hắn. Bởi vì thông thường, sau khi tu sĩ vượt qua ngưỡng Luyện Khí, bước đi gần như không còn gây ra âm thanh. Tiếng bước chân trước cửa hang này, rõ ràng là cố ý để báo cho Tống Thanh Hòa biết người kia đã đến.
Tống Thanh Hòa biết đó là ai chỉ có thể là Giang Lâm.
Nhận thức này khiến hắn vừa mong chờ, lại vừa lo lắng. Mong chờ là vì Giang Lâm đã trở lại, mang theo Cửu Tiêu Ôn Hồn Lô, thứ có thể cứu mạng Sở Minh Quân. Nhưng nỗi lo lắng thì đến từ…
Tống Thanh Hòa cúi đầu nhìn người trong lòng. Sắc mặt Sở Minh Quân trắng bệch như tờ giấy, mái tóc dài tán loạn xõa trên mặt đất, quần áo bị cởi nửa chừng để lộ bờ vai trắng nõn. Hàng mi hắn khẽ run, như đang mơ, lại như đang lén quan sát.
Tư thế hiện tại của bọn họ thật sự quá mức ám muội phần thân trên trần trụi dính sát vào nhau, ngay cả nhịp tim dồn dập cũng cảm nhận được rõ ràng.
Tống Thanh Hòa nhanh chóng hạ quyết tâm, cắn răng chịu đựng cảm giác khó chịu bò dậy, run rẩy mặc lại y phục. Luồng nhiệt lưu vẫn cuồn cuộn tán loạn trong cơ thể hắn, khiến hắn gần như không đứng vững nổi.
Tiếng bước chân ngoài cửa vang lên vài vòng, thời gian không dài không ngắn, vừa đủ để Tống Thanh Hòa chỉnh đốn lại dáng vẻ.
Khi Giang Lâm cất bước tiến vào, ánh trăng từ sau lưng hắn rọi thẳng vào động, kéo dài bóng hình cao gầy của hắn trên nền đất. Trên người hắn là một bộ kính trang màu huyền bị tuyết gió làm ướt sũng, lại càng làm lộ rõ vóc dáng thon dài thẳng tắp. Môi mỏng mím chặt, ánh mắt sâu thẳm không lộ ra cảm xúc, chỉ có vài sợi tóc đen rối rơi tán loạn trong gió, ngẫu nhiên mang theo chút vẻ gợi cảm lộn xộn.
Ánh mắt Giang Lâm đầu tiên dừng lại trên người Tống Thanh Hòa, sau đó lướt tới Sở Minh Quân đang hôn mê nằm trên đất.
Hắn không nói gì, chỉ lặng lẽ đi tới bên đống lửa ngồi xuống, lấy từ túi Càn Khôn ra Cửu Tiêu Ôn Hồn Lô, đặt lên một tảng đá bên cạnh.
“A Lâm…” Tống Thanh Hòa khàn giọng cất tiếng gọi.
“Ta biết rồi.” Giang Lâm cắt lời hắn, giọng nói bình tĩnh đến mức có phần cố ý lạnh nhạt. “Cứu người trước đi.”
Tống Thanh Hòa không nói thêm lời nào, mở lò, lấy ra viên Cửu Chuyển Ngưng Viêm Đan, lập tức ôm Sở Minh Quân ngồi dậy, nâng cằm hắn lên, nhanh chóng nhét viên đan vào miệng.
Ngay lúc đó, Sở Minh Quân trong lòng khẽ động, khẽ rên một tiếng cực nhẹ khiến Tống Thanh Hòa toàn thân cứng lại. Âm thanh ấy vài phần chân thật, vài phần cố ý Tống Thanh Hòa biết rất rõ. Nhưng hắn không thể vạch trần, bởi nếu để Giang Lâm biết rằng Sở Minh Quân lúc này đang giả vờ yếu ớt…
Tống Thanh Hòa không dám tưởng tượng hậu quả sẽ ra sao.
Đan dược đã được nhét vào, Sở Minh Quân chắc chắn sẽ không chết. Nhưng Tống Thanh Hòa lại cảm thấy chính mình sắp không chịu nổi nữa.
“A Lâm…” Tống Thanh Hòa lảo đảo đứng dậy, “Tư Ngữ…”
“Lại đây.” Giang Lâm trầm giọng nói. Hắn lập tức giữ chặt cổ tay Tống Thanh Hòa, kéo người ra ngoài cửa động.
Tống Thanh Hòa bị kéo đi, toàn thân cứng ngắc. Hắn vừa không dám quay đầu lại nhìn Sở Minh Quân, vừa không dám ngẩng mặt nhìn Giang Lâm.
Hắn há miệng, định giải thích, nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu. Hơn nữa, chuyện này… có gì để giải thích?
Chứng cứ rành rành, không lời nào có thể biện minh.
Ngay sau đó, một tiếng thở dốc rất khẽ lại vang lên phía sau. Bàn tay Giang Lâm bỗng siết chặt, Tống Thanh Hòa gần như có thể cảm nhận rõ cơn giận đang dâng lên trong người hắn, một luồng tức giận bị đè nén đến mức sắp bùng nổ.
Giang Lâm kéo Tống Thanh Hòa đi nhanh, bước chân giẫm lên lớp tuyết đọng phát ra những tiếng răng rắc giòn tan. Gió đêm lạnh cắt da cắt thịt thổi tới, khiến Tống Thanh Hòa toàn thân run rẩy. Thế nhưng bên trong cơ thể hắn lại nóng rực như có lửa đốt, khiến hắn cảm giác như đang bị ném vào nồi nước sôi. Cuối cùng, hắn không chịu nổi nữa, bước nhanh lên phía trước hai bước, ôm chầm lấy Giang Lâm từ phía sau, vùi mặt vào lưng y, hy vọng tìm được một chút hơi lạnh để xua bớt cơn nóng như thiêu đốt trong người.
“Không chờ nổi à?” Giang Lâm đột ngột dừng bước, giọng nói lạnh như băng. Thế nhưng, tiếng nói ấy lại khàn khàn, giống như một ngọn lửa âm ỉ, chực thiêu cháy lý trí của Tống Thanh Hòa. Giọng nói luôn nhẹ nhàng, ôn hòa của y lúc này lại mang theo một áp lực nặng nề, như sóng ngầm cuồn cuộn dưới đáy biển.
Tống Thanh Hòa cảm thấy đầu óc nóng ran, nghĩ cũng không ra gì. Hắn cố gắng lục lọi trí nhớ, muốn tìm lại vài chiêu trò để xoa dịu tình thế, nhưng càng cố thì đầu lại càng trống rỗng.
“Chết tiệt, đầu óc đơ luôn rồi! Phải làm gì đó đi!”
Giang Lâm nhìn hắn, cắn răng nói: “Ta vừa lấy được Tư Ngữ là lập tức quay lại. Ngươi đến một canh giờ cũng không đợi được sao?”
Tống Thanh Hòa há miệng, định nói gì đó nhưng chẳng thốt được lời. Hắn nhìn Giang Lâm, cảm giác như chính tai mình đang có vấn đề những lời y nói dường như không lọt được vào đầu hắn.
Giang Lâm mấp máy môi.
Theo lẽ thường, Tống Thanh Hòa nên giải thích vài câu, chí ít cũng tìm cách làm dịu tình hình. Nhưng đột nhiên, hắn nghĩ ra một cách giải quyết trực tiếp hơn.
Hắn nhón chân, không nói không rằng, bất ngờ hôn lên môi Giang Lâm.
Môi Giang Lâm lạnh và mềm, khiến đầu óc Tống Thanh Hòa như nổ tung. Hắn hoàn toàn không biết phải nói gì, chỉ ôm lấy Giang Lâm như gà con mổ thóc, hành động vụng về và đầy lúng túng.
Giang Lâm hơi sững người, rồi khẽ thở dài, đưa tay ôm lấy gáy Tống Thanh Hòa, dịu dàng đáp lại nụ hôn ấy.
“Ngươi đúng là kẻ lừa đảo.”
Y ôm chặt Tống Thanh Hòa vào lòng.
Chuyện gì xảy ra sau đó, Tống Thanh Hòa hoàn toàn không nhớ rõ. Đến khi hắn hoàn hồn lại, thì đã bị Giang Lâm kéo vào một sơn động khác, cả người bị ép lên vách tường. Phía sau là mặt đá lạnh băng, phía trước là hơi thở nóng hổi của Giang Lâm.
“Lạnh quá…” Hắn khẽ rên một tiếng.
Giang Lâm ôm chặt lấy hắn, một tay đặt sau lưng hắn, tay kia từ từ lách vào bên trong áo. Động tác của y nhẹ nhàng nhưng kiên quyết, đầu ngón tay lướt chậm rãi trên làn da, mang theo một cảm giác tê dại. Mỗi lần chạm đến, như thể một tia lửa xẹt qua, càng khiến ngọn lửa trong cơ thể Tống Thanh Hòa bùng cháy mạnh hơn.
Tống Thanh Hòa run rẩy, ngửa đầu, há miệng thở dốc, tiếng thở nhẹ nhàng cũng bắt đầu trở nên rõ ràng.
Ánh trăng ngoài cửa động bị tán lá cắt thành từng vệt nhỏ, rơi rải rác trên mặt đất phủ đầy tuyết, cũng chiếu lên lưng Giang Lâm. Khi y cúi đầu, hàng mi dài rũ xuống tạo thành một bóng mờ, khiến đôi mắt kia lại càng sâu thẳm, khó dò hơn bao giờ hết.
Bên ngoài sơn động tuyết vẫn rơi, trong không khí phảng phất hơi ẩm lạnh.
Tống Thanh Hòa cảm giác như bản thân sắp bị thiêu cháy. Hắn cắn môi, cố gắng đè nén cơn nóng bỏng đang cuộn trào trong cơ thể, nhưng ngay lúc ấy, đôi môi lạnh mát của Giang Lâm đã nhẹ nhàng phủ lên môi hắn.
Môi Giang Lâm lạnh, mang theo cảm giác dịu mát, chậm rãi mơn trớn nơi khóe môi và răng của Tống Thanh Hòa.
Y từ từ hôn dọc xuống, cuối cùng khẽ cắn vào yết hầu hắn. Toàn thân Tống Thanh Hòa lập tức căng cứng, suýt nữa không đứng vững. Hắn rốt cuộc không nhịn được, bật lên một tiếng rên khe khẽ.
“Đừng…” Hắn thở hổn hển, lồng n.g.ự.c phập phồng dữ dội.
“Không c·ần thật sao?” Giang Lâm bật cười khẽ, bàn tay đang luồn trong lớp áo trong cũng chậm rãi rút ra.
Cảm giác nơi thắt lưng chợt biến mất, Tống Thanh Hòa ánh mắt mơ màng, môi hơi hé mở, cổ họng khẽ run lên vì bị kích thích.
Giang Lâm mắt đỏ ửng, bàn tay cách lớp vải chậm rãi vuốt ve bên hông hắn, lại hỏi thêm lần nữa:
“Không c·ần thật sao?”
Tống Thanh Hòa đầu óc loạn như tơ vò, ánh mắt mờ mịt, không biết nên trả lời thế nào.
“Nói ngươi muốn ta.” Giang Lâm kề sát bên tai, thì thầm, khẽ hôn vành tai hắn.
“…Ta muốn ngươi.” Cuối cùng Tống Thanh Hòa cũng gắng gượng nói ra một câu, đầu óc dần tỉnh lại một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hom-nay-song-tu-o-hop-hoan-tong-thanh-cong-khong/chuong-14.html.]
Giang Lâm lập tức kéo mạnh áo trong hắn, nâng người hắn lên, rồi cúi xuống, vùi đầu vào người hắn…
…
Không biết bao lâu sau, Tống Thanh Hòa cuối cùng cũng kiệt sức, nằm lả trong vòng tay Giang Lâm. Ngọn lửa nóng cháy trong người hắn rốt cuộc cũng tắt bớt phần nào.
Hắn ngẩng đầu, hơi thở vẫn còn hỗn loạn, nhưng đầu óc đã dần dần tỉnh táo trở lại.
Thành công rồi! Thành công rồi! Ở ngày thứ 14 đã bắt được lão công vào tay!
Tống Thanh Hòa ôm chặt lấy Giang Lâm, trong lòng đã bắt đầu tính chuyện… chạy trốn.
“Sau khi rời khỏi bí cảnh này, ta sẽ đưa ngươi về Cam Châu trước.” Giang Lâm nhẹ giọng nói, ngón tay đùa nghịch tóc hắn. Giọng nói vốn đã dễ nghe, giờ đây lại mang theo dư âm mệt mỏi sau chuyện vừa rồi, khiến lòng người rung động. Những ngón tay thon dài luồn vào tóc, khiến Tống Thanh Hòa không kiềm được mà dụi đầu vào n.g.ự.c y.
“Lần này ta vào bí cảnh, hung hiểm trùng trùng, chưa chắc có thể toàn mạng trở về. Ban đầu ta cũng không định nhanh như vậy…” Giang Lâm lại đưa tay chạm vào tai hắn, giọng nói thấp xuống.
“Có nhiều người đã thấy ngươi cùng ta xuất hiện cùng nhau ở cửa bí cảnh, Thiên Phù Các chắc chắn sẽ không bỏ qua cho ngươi. Ngươi cứ về Cam Châu trước, chỉ cần ta còn sống, nhất định sẽ đến tìm ngươi.”
Tống Thanh Hòa nghe xong, lặng người.
Giang Lâm vẫn còn mối thù sâu như biển chưa trả, vậy mà hắn…
Hắn biết rõ mình sai rồi. Nhưng cũng biết mình sẽ không sửa.
“Đừng nói nữa.” Tống Thanh Hòa khẽ thì thầm, giọng trầm xuống, chui đầu vào n.g.ự.c Giang Lâm, như thể làm vậy có thể trốn tránh được nỗi day dứt trong lòng.
Giang Lâm mang thù m.á.u chưa trả.
Còn hắn một kẻ tu vi đã phế, có thể giúp được gì đây?
Huống chi…
Tống Thanh Hòa đặt tay lên n.g.ự.c tự hỏi hắn thực sự muốn giúp sao?
Cho dù ta có khôi phục lại tu vi… ta thật sự muốn sao?
Khoan đã tu vi!
Tống Thanh Hòa đột nhiên sực nhớ: mình song tu chẳng phải là để khôi phục tu vi hay sao?
Thế là hắn lập tức kiểm tra nội thể. Nhưng vừa quan sát xong liền phát hiện: Kim Đan vốn đã nứt thành tám cánh vẫn hoàn toàn không thay đổi, chẳng khác nào gió thổi vào một bức tượng đá, chẳng có phản ứng gì.
Có lẽ phải vận công điều hòa âm dương mới được. Tống Thanh Hòa thử vận hành linh lực theo một vòng Tiểu Chu Thiên, kết quả vẫn không thấy dấu hiệu khôi phục Kim Đan. Ngược lại, toàn thân hắn lại bắt đầu nóng bừng lên một lần nữa.
Sao lại như vậy được…
Tống Thanh Hòa cau mày, không cam lòng lại thử thêm lần nữa. Lần này hắn dùng đến Hợp Hoan Tông tâm pháp linh lực di chuyển trong kinh mạch, nhưng vẫn không thể ngưng tụ lại thành Kim Đan. Tệ hơn nữa, cảm giác khô nóng càng ngày càng dữ dội.
“…A Lâm…” Tống Thanh Hòa nâng ánh mắt mơ màng, lại một lần nữa nhào tới hôn y.
Nhưng lần này, không giống như lần trước.
Hắn vận hành Hợp Hoan Tông tâm pháp trong quá trình tiếp xúc, mỗi lần thân thể va chạm đều khiến linh lực trong người chấn động mãnh liệt. Hắn cảm nhận được rất rõ hơi thở của Giang Lâm và mình hòa vào nhau, thế nhưng dù thế nào cũng không thể dẫn lực đó ngưng tụ vào Kim Đan.
“Chậm lại một chút.” Giang Lâm nắm lấy cổ tay hắn, khẽ nhắc nhở. “Ngươi đang run.”
Tống Thanh Hòa đôi mắt ướt nước, khẽ lắc đầu. Hiện giờ hắn đâu còn tâm trí nghĩ đến mấy chuyện đó…
Sau lần thứ hai kết thúc, hắn kiệt sức nằm trong lòng Giang Lâm, hơi thở dần dần bình ổn lại. Lần này hắn vận dụng đúng tâm pháp Hợp Hoan Tông, lý ra phải có hiệu quả…
Thế nhưng ngọn lửa đó vẫn không tắt. Kim Đan hoàn toàn không có chút chuyển biến nào.
Chắc chắn là đã xảy ra vấn đề ở đâu đó.
Tống Thanh Hòa cảm thấy mình có tiến bộ chí ít trong tình huống thế này mà còn có thể lý trí suy nghĩ vấn đề, cũng là điều đáng tự hào.
Phải hỏi ngay sư tôn chuyện gì đang xảy ra.
Nghĩ thế, hắn ôm chặt lấy Giang Lâm, tranh thủ lúc đối phương đang nghỉ ngơi, nhanh chóng dùng Tư Ngữ truyền tin cho Tư Đồ Vân Sơn:
“Sư tôn, đã song tu xong nhưng Kim Đan vẫn chưa khôi phục. Không rõ nguyên nhân, xin người gửi lại khẩu quyết tâm pháp. Giờ Dậu ngày mai xin được nhận hồi âm.”
Gửi xong, hắn ngẩng đầu lên, lại tiếp tục dính lấy Giang Lâm như không có chuyện gì xảy ra.
Ngày hôm sau, đến giờ Dậu, Tống Thanh Hòa tìm cách lánh mặt Đức Cát Ương Kim, lẩn trong núi một hồi lâu mới nhận được hồi âm từ Tư Đồ Vân Sơn.
Nửa đầu Tư Ngữ là phần khẩu quyết song tu được đọc lại một lần nữa. Nửa sau là ý kiến riêng của Tư Đồ Vân Sơn:
“Thứ nhất, thử lại một lần nữa, song tu không phải lần đầu là thành công ngay.
Thứ hai, nếu vẫn không được, hãy nghi ngờ xem cái cầm tu kia có phải là thuần dương chi thể hay không. Đừng chọn nhầm người rồi phí công vô ích.”
Tống Thanh Hòa đọc xong thì bật cười:
Giang Lâm mà là cầm tu gì chứ, ai đời cầm tu đánh nhau lại có thể tung cước đá người như vậy!
Thế nhưng ngay sau đó, nụ cười trên mặt hắn chợt tắt ngấm.
Giang Lâm không phải cầm tu. Hắn biết điều đó.
Nhưng… Giang Lâm là ai?
Hắn họ Giang, hay thật ra họ Lâm?
“Lâm” cái gì?
Cái “Lâm” này liệu có phải thuần dương chi thể?
Danh tính ghi trong lộ dẫn đều là giả… Vậy thì bát tự, mệnh cách cũng đều là giả nốt sao?
Tống Thanh Hòa cảm giác như m.á.u toàn thân trong khoảnh khắc đó ngừng chảy.
Gió lạnh mùa đông rít qua tán rừng, cuốn theo từng đợt tuyết mỏng trên mặt đất, như muốn kéo hắn từ giấc mộng ấm áp quay về với hiện thực lạnh buốt.
Tất cả những điểm khả nghi trước đây chợt xâu chuỗi lại với nhau, vẽ nên một chân tướng mà hắn không muốn đối mặt nhất.
Nam Cung Tư Uyển