Hóa Phượng

Chương 3

Tề Thận kéo ta từ dưới án thư ra.

 

Hơi thở của hắn không ổn định, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống.

 

Ta lúc này mới chậm chạp nhận ra vừa làm gì, vội vàng cúi đầu xin lỗi: "Xin... xin lỗi."

 

Hắn im lặng hồi lâu.

 

Cầm một cuốn sổ trên án thư, hỏi: "Đã từng đọc sách, có biết chữ không?"

 

Ta gật đầu như gà mổ thóc: "Biết chữ, nhưng không nhiều."

 

Nhà không cho ta đi học đường, ta đều tự mình ôm sách học dần.

 

Có vài chữ vẫn chưa chắc chắn lắm.

 

Tề Thận mở sổ, cầm bút, khoanh một dấu gạch chéo lên một cái tên.

 

Trùng hợp thay, người này ta quen.

 

Chính là phụ thân ta.

 

Tề Thận quan sát biểu cảm của ta, nhẹ nhàng nói: "Nếu ta nói cho ngươi, bất kể ngươi làm gì, vụ án này, phụ thân ngươi cũng khó mà thoát thân, hôm nay ngươi còn làm vậy không?"

 

Bị hắn nhìn chằm chằm, ta có chút căng thẳng.

 

Nhưng rất nhanh liền bình tĩnh lại, vòng tay ôm lấy cổ hắn: "Có!"

 

"Đại nhân Tề phong độ ngời ngời, tuấn mỹ như Phan An, ta tự nguyện dâng mình, chỉ vì thật lòng yêu ngài thôi."

 

"Chẳng qua là ngài, mãi vẫn giữ mình trong sạch, chẳng lẽ không thích A Loan sao?"

 

Nói xong, ta cố vắt ra hai giọt nước mắt.

 

Ánh mắt Tề Thận tối sầm.

 

Giây tiếp theo, hắn đưa tay ôm eo ta, nhấc lên, đặt ta ngồi trên bàn.

 

Một tay khác hất hết bút mực giấy nghiên trên bàn xuống đất.

 

Hắn cúi đầu, hơi thở nóng rực phả vào mặt ta, ánh mắt tràn ngập dục vọng: "Không hối hận?"

 

Ta hơi khó thở, đáp nhỏ: "Không... không hối hận."

 

Hắn bắt đầu tháo y phục của ta, vùi đầu vào cổ ta.

 

Ta đưa tay đẩy hắn: "Đại nhân, đừng... đừng ở đây."

 

Cúi đầu lí nhí: "Về phòng có được không?"

 

Tề Thận giữ c.h.ặ.t t.a.y ta giơ qua đầu, trầm giọng: "Muộn rồi."

 

"Ta nhịn không nổi nữa."

 

Người đàn ông cúi đầu vùi vào cổ ta, dùng sức xé toạc y phục.

 

Ta đẩy hắn ra, cuống quýt: "Đợi... đợi chút!"

 

"Đại nhân, bộ y phục này đắt lắm, đừng... đừng xé rách."

 

Trong lúc giằng co, y phục vẫn bị xé rách.

 

Ta muốn khóc.

 

Bộ y phục này tốn của ta hẳn ba lạng bạc!

 

Ngày hôm qua, vì Tề Thận, ta đã tiêu tổng cộng mười lạng bạc.

 

Mười lạng bạc!

 

Đủ để mua thuốc cho mẹ nhỏ trong một tháng rồi.

 

Nghĩ tới đây, lòng ta bỗng thấy tủi thân, nước mắt nóng hổi rơi theo khóe mắt.

 

Tề Thận thấy ta rơi lệ, hơi khựng lại.

 

Có chút lúng túng hỏi: "Là ta làm đau nàng sao?"

 

Ta quay đầu, không nhìn hắn.

 

Hắn gấp gáp: "Nói đi."

 

Ta bật khóc thành tiếng, vừa lau nước mắt vừa nói: "Đã bảo ngài đừng làm rách y phục của ta. Ta phải dành dụm rất lâu mới mua được, chỉ mới mặc có một lần đã bị ngài xé rách rồi."

 

Tề Thận bất đắc dĩ, tháo từ bên hông ra một miếng ngọc bội: "Đền nàng một cái, được chưa?"

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận