12
Lúc Cố Phàm Nhất đang thử giày, ngoài sân gõ cửa.
Hẳn là một vị láng giềng nào đó mượn cớ nếm thử tay nghề nấu nướng của ,
Kỳ thực là mang lễ đến tặng.
Trong lòng đầy cảm kích vì sự nhiệt tình của .
Ta chẳng gì để báo đáp,
Chỉ ít đậu hũ ngon gửi tặng .
Ta mỉm bước mở cửa.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Cửa mở, nụ liền đông cứng mặt.
Ngoài , Triệu Chi Hành đang trong trời tuyết phủ trắng xóa.
Áo quần rách nát, râu ria xồm xoàm.
Đôi giày bẩn đến mức chẳng phân màu sắc, còn thủng cả mũi.
Rõ ràng chỉ mới nửa năm gặp, như già mấy tuổi.
Khóe môi đang cong của hạ xuống, gió lạnh thổi tới, thần sắc cũng lạnh lùng theo.
“Ngươi đến gì?”
Ngay khoảnh khắc thấy , đôi mắt vốn vô thần của Triệu Chi Hành bỗng sáng rực lên.
Hắn mừng rỡ gọi một tiếng:
“Vô Song!”
Liền vươn tay, bước về phía .
Ta lui một bước:
“Giữa chúng chẳng còn quan hệ gì, đừng gọi mật như thế nữa.”
“Không , từng đồng ý hủy hôn!”
Triệu Chi Hành vội vàng giải thích, đôi môi khô nứt vì kích động quá độ mà nứt toác rỉ máu.
Trông cũng vài phần đáng thương.
Máu đỏ đến chói mắt, giống hệt màu tấm lụa điều năm xưa của .
Đỏ tươi, rực rỡ.
“Ngươi đồng ý thì cũng chẳng quan trọng.
“Ta và ngươi một là văn thư đính ước, hai là chẳng tín vật gì trao tay.
“Từ nay, hãy xem như xa lạ thì hơn.”
Triệu gia năm xưa quả thật ơn với , nhưng bao năm qua cúc cung tận tụy, cũng trả hết ân nghĩa.
Từ đây, hai bên ai nợ ai.
Nghe xong, Triệu Chi Hành liền bộ quỳ xuống.
“Vô Song, xưa là .
“Ta lầm tưởng đá vụn là trân châu, tưởng rằng Hà Uyển vẹn .
“Luôn luôn bỏ quên cảm thụ của nàng, về nhất định sửa đổi, cả đời chỉ đối với nàng thôi!”
Hắn lóc than van, lỗ tai cũng đau nhức.
Đang lúc giằng co dứt, chợt phía vang lên tiếng hỏi han đầy quan tâm của Cố Phàm Nhất:
“Vô Song, chuyện gì ?”
Hắn thấy Triệu Chi Hành ngoài cửa, chỉ bước tới cạnh :
“Đôi giày khít, cảm tạ nàng bỏ công.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/hanh-phuc-cua-vo-song/7.html.]
“Ngươi là ai!”
Triệu Chi Hành như con mèo giẫm đuôi, lớn tiếng gào lên:
“Lục Vô Song, nàng dám lưng tư thông với nam nhân khác!”
Ta còn kịp mở miệng, Cố Phàm Nhất phản ứng nhanh hơn.
Hắn vươn tay nắm chặt cổ áo Triệu Chi Hành, một tay nhấc bổng khỏi mặt đất như nhổ hành cạn.
“Từ tên cuồng đồ , sủa mãi ngừng?”
Vừa , đưa ánh mắt hỏi ý .
“Không cần để ý đến , chúng ăn cơm tiếp.” Ta đáp.
Cố Phàm Nhất liền buông tay, Triệu Chi Hành “bịch” một tiếng ngã giữa tuyết lạnh.
“Ngươi… ngươi cứ đợi đó, là tú tài đấy!”
Triệu Chi Hành nay từng chịu thiệt mặt , giờ mắng , sang trút giận lên Cố Phàm Nhất.
Cố Phàm Nhất bật :
“Thì , ai mà chẳng là tú tài. Cút xa một chút, nếu còn gây sự, đừng trách để ngươi ăn Tết trong ngục!”
Triệu Chi Hành nhất thời đoán phận và bối cảnh của Cố Phàm Nhất.
Chỉ đành lúng túng bò dậy, khí thế chất vấn khi nãy tan thành mây khói.
“Ta là vị hôn phu của Lục Vô Song, còn ngươi là ai?”
Động tĩnh bên thu hút ít xung quanh chú ý.
Lúc , mấy hàng xóm láng giềng tụ vây xem.
Nghe câu , liền rì rầm bàn tán:
“Sao từng cô nương nhà họ Lục định với khác?”
“Nói bậy! Vô Song là đàng hoàng định với Cố gia, ngoài là giả cả.”
Trước ánh mắt dò hỏi của Cố Phàm Nhất, chút giải thích thế nào.
hình như, cũng .
Rõ ràng hôn ước với Cố Phàm Nhất.
Thế mà đột nhiên xuất hiện thêm một vị hôn phu nơi khác.
Nói là hôn ước với Cố gia hủy.
Thế nhưng giữa và thường xuyên qua .
Ngẫm nghĩ , thế nào cũng giống như đang bắt cá hai tay.
Đang luống cuống kịp nghĩ lời nào.
Cố Phàm Nhất chắn mặt .
“Trùng hợp , cũng là vị hôn phu của Vô Song.”
Lời dõng dạc hữu lực, khiến những xem đều rõ ràng từng chữ.
Ngay cả Triệu Chi Hành cũng rõ mồn một.
Sắc mặt lúc trắng lúc xanh, môi run lẩy bẩy:
“Là định với Vô Song .”
Cố Phàm Nhất khẽ , mở cổ áo, từ cổ tháo xuống một nửa miếng ngọc bội.
“Vật , chính là tín vật do song Vô Song cùng gia phụ trao đổi năm xưa.
Lưu bá, năm đó cũng mặt, ?”
Trong đám đông một lão nhân chống gậy bước , tiến đến xem xét, gật đầu xác nhận:
“Quả là thế. Năm đó định còn mời vài vị hàng xóm tới chứng, lão nhớ rõ, còn cả hôn thư.”