Giữ lấy phút cuối của mùa hạ

CHƯƠNG 05: Bạn học với nhau mà khách sáo quá rồi

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1LSyKCkOr4

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau khi phát biểu xong bài diễn văn chào mừng học sinh mới, phía dưới sân trường lại vang lên những tràng pháo tay như sấm.

Trong đầu Phương Chỉ Hạ giờ trống rỗng, cô thầm thở phào nhẹ nhõm, thẳng lưng bước xuống bậc thềm phía bên kia của lễ đài.

Bên dưới, một chị khóa trên phụ trách hậu cần lễ khai giảng đang đợi cô.

Chị ấy vỗ nhẹ vai cô, mỉm cười nói nhỏ:

“Em làm tốt lắm, vừa bước lên phát biểu là chị thấy bên dưới ai cũng tỉnh cả, ánh mắt dán hết lên người em đấy.”

Phương Chỉ Hạ hơi ngại, gãi đầu:

“…Em cảm ơn chị. Thật ra em chỉ cần không làm hỏng là đã mừng rơi nước mắt rồi.”

“Em khiêm tốn quá rồi! Quả nhiên, học bá thì ai cũng khiêm tốn cả.”

Chị khóa trên nhắc nhở:

“Lát nữa vẫn còn mấy tiết mục nữa, chắc khoảng mười mấy phút. Em có thể về lớp cùng các bạn, cũng có thể quay lại văn phòng chờ lúc nãy nghỉ ngơi, chờ các tiết mục xong thì về lớp luôn.”

Phương Chỉ Hạ đương nhiên chọn quay lại văn phòng nghỉ ngơi.

Tim cô đập loạn cả buổi sáng, giờ chỉ muốn một mình yên tĩnh một lúc.

Sau lễ khai giảng, các lớp xếp hàng, đi theo từng khối về khu giảng dạy khác nhau.

Trường cấp ba Thực Nghiệm Nhất Trung có diện tích rất lớn, các tòa nhà cách nhau khá xa để tránh ảnh hưởng giữa các khối.

Ngoài khu lớp học còn có tòa hành chính, ký túc xá cho học sinh nội trú, nhà ăn, tòa nhà thí nghiệm, sân thể thao các loại…

Học sinh lớp 10 năm nay khá may mắn, được phân vào tòa nhà gần cổng trường nhất, nếu không mỗi sáng chắc phải dậy sớm hơn mười phút nữa.

Khi người trên bãi cỏ đã rút gần hết, Phương Chỉ Hạ cùng bạn học lớp 12 vừa phát biểu cũng đi về phía khu lớp học.

Lớp 10-1 nằm ngay căn phòng đầu tiên cạnh cửa bên của tòa nhà, rất dễ tìm.

Cô vào bằng cửa sau thì thấy trong lớp đang rất ồn ào, các bạn học lạ mặt tụ lại bên bàn nói chuyện rôm rả.

Dĩ nhiên, lớp Một vẫn là lớp Một, có một nhóm nhỏ học sinh đã yên vị, bắt đầu học từ vựng tiếng Anh hoặc thơ văn Trung Quốc.

Giáo viên chủ nhiệm vẫn chưa vào lớp, giờ mọi người đang ngồi tạm chỗ. Trên mỗi bàn đều có một chồng sách giáo khoa và sách bài tập mới toanh.

Giữa đám đông ồn ào, Phương Chỉ Hạ nhanh chóng thấy được Kỳ Dực đang ngồi hàng cuối bên cửa sổ.

Bàn trong lớp đều là bàn đôi, Kỳ Dực mặt lạnh như tiền ngồi một mình, tỏa ra khí chất “người lạ miễn đến gần”, xung quanh không một bóng người.

Cậu đặt cặp lên ghế trống bên cạnh, chiếm trọn chỗ của hai người.

Phương Chỉ Hạ đi về phía đó.

Kỳ Dực liếc thấy cô, tự nhiên dời cặp sang một bên.

Phương Chỉ Hạ cũng tự nhiên ngồi xuống cạnh cậu, mắt long lanh:

“Sao rồi, sao rồi?”

Cửa sổ mở, gió lùa vào làm mấy sợi tóc trước trán cô bay lên.

Kỳ Dực đưa tay giúp cô ép tóc xuống, liếc cô một cái, khóe môi nhếch nhẹ, hiếm khi nâng cấp đánh giá:

“Rất ổn.”

Phương Chỉ Hạ khẽ “chẹp” một tiếng, không nhận ra khóe môi mình cũng đang cong lên:

“Lúc tớ phát biểu, trong đầu toàn nghĩ nếu lỡ quên lời thì kiểu gì về cũng bị cậu cười nhạo. May quá, không để cậu có cơ hội!”

Vừa nói được vài câu, xung quanh đã có mấy bạn học kéo tới, cả nam lẫn nữ, chủ yếu là con gái, bắt chuyện với cô.

Ở tuổi mười sáu mười bảy, con trai thường khá nhút nhát, nhất là những bạn học giỏi. Dù ngoài miệng hay nói này nọ, nhưng khi gặp người thật thì lại ngại chẳng dám làm gì.

Còn các bạn gái thì có nhiều đề tài để nói hơn, ví dụ như—

“Váy bạn dễ thương quá, có link mua không vậy?”

“Hè rồi mình cũng mua một cái tương tự, mà dài quá nên mặc không hợp.”

“Bạn học trường Trung học Ngoại Ngữ Đồng An hả? Nghe nói học sinh ở đó tiếng Anh nói giỏi lắm luôn.”

Lớn lên, tuy Phương Chỉ Hạ không phải kiểu người chủ động bắt chuyện với người lạ, nhưng nếu các bạn gái nhiệt tình thì cô cũng rất thân thiện đáp lại.

Trong lúc các bạn gái vây quanh nói chuyện với cô, đa phần đều sẽ lén liếc nhìn Kỳ Dực đang ngồi cạnh.

Kỳ Dực chẳng có hứng thú tham gia mấy đề tài đó, cứ lạnh mặt quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, để lại cái gáy cao ngạo cho đám đông.

Chẳng mấy chốc, chuông vào giờ đọc buổi sáng vang lên.

Học sinh trong lớp phản xạ có điều kiện, nhanh chóng tìm chỗ trống gần nhất ngồi xuống.

Chuông vừa dứt, cửa lớp xuất hiện một người đàn ông trung niên.

Phương Chỉ Hạ cũng ngẩng đầu.

Không nằm ngoài dự đoán, đây chính là giáo viên chủ nhiệm lớp cô.

Rất đúng chuẩn hình tượng giáo viên lớp chọn trong truyền thuyết—

Trán hói cao, thân hình hơi tròn, mặc áo polo sọc xanh vàng, áo sơ vin, thắt lưng có mặt khóa sáng loáng hình chữ nhật.

Thầy lên bục giảng, chưa nói gì, cầm bút quay người viết lên bảng trắng tên của mình: Viên Hữu Phương.

Viên Hữu Phương xoay người, liếc một vòng dưới lớp, nghiêm mặt mở lời:

“Thầy họ Viên, là giáo viên chủ nhiệm của các em, đồng thời cũng là giáo viên dạy Hóa.”

“Chúc mừng bốn mươi bạn ngồi đây đã trở thành học sinh của Thực Nghiệm Nhất Trung. Được vào lớp Một chứng tỏ các em có thành tích thi đầu vào rất xuất sắc. Nhưng thầy muốn nhắc các em, đừng vì vậy mà tự mãn, bởi sau mỗi kỳ thi cuối học kỳ, lớp học sẽ được xếp lại dựa theo thứ hạng.”

Sau khoảng hai mươi phút, thầy cầm tờ giấy trong tay lên:

“Trước khi bắt đầu học chính thức, chúng ta sắp xếp lại chỗ ngồi một chút.”

Danh sách chỗ ngồi có vẻ đã được Viên Hữu Phương sắp xếp sẵn, không rõ theo tiêu chí gì, tất cả học sinh đứng dậy, thầy bắt đầu từ chỗ gần cửa lớp gọi tên từng người.

Khoảng nửa chừng thì mọi người bắt đầu nhận ra quy luật.

Cơ bản là bạn gái ngồi cùng bạn gái, bạn trai ngồi cùng bạn trai, học sinh có điểm cao ngồi giữa, thấp bé ngồi hàng đầu.

Phương Chỉ Hạ được xếp vào chỗ chính giữa lớp.

Trùng hợp làm sao, Kỳ Dực ngồi ngay phía sau cô.

Cô cũng chính thức có người bạn cùng bàn đầu tiên trong đời học cấp ba.

Là một bạn gái da trắng, gầy gò, đeo kính, trông rất trầm lặng.

Cô bạn cùng bàn này hình như hơi sợ giao tiếp, nói chuyện thì mắt cứ nhìn tránh chỗ khác, giọng nói cũng rất nhỏ.

Trước tiết học đầu tiên, Phương Chỉ Hạ đắn đo mãi rồi cũng chủ động bắt chuyện.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/giu-lay-phut-cuoi-cua-mua-ha/chuong-05-ban-hoc-voi-nhau-ma-khach-sao-qua-roi.html.]

Cô nghiêng đầu, nhỏ giọng:

“Cậu tên là Lâm Ngôn Tâm phải không?”

Lâm Ngôn Tâm khẽ gật đầu, nói khẽ:

“Ừm, còn cậu là Phương Chỉ Hạ nhỉ. Lúc nãy mình thấy cậu phát biểu ở lễ khai giảng rồi, cậu giỏi thật.”

“Không có đâu…”

Phương Chỉ Hạ mím môi, tìm một chủ đề đơn giản:

“Cậu học cấp hai trường nào vậy?”

Lâm Ngôn Tâm nắm cây bút trong tay, nhỏ giọng đáp:

“Mình học Nhị Trung. Còn cậu?”

“Trường Ngoại ngữ.”

“Wow, đỉnh thế…”

“Ừm…”

Chủ đề lại rơi vào bế tắc.

Phương Chỉ Hạ cảm thấy mình cũng không giỏi bắt chuyện lắm, thôi thì đừng làm khó người hướng nội, dù sao ngồi cùng bàn, còn nhiều thời gian để hiểu nhau sau này.

Cô quay đầu, liếc nhìn Kỳ Dực ngồi chéo sau.

Bạn cùng bàn của Kỳ Dực trông cũng chẳng nói nhiều.

Bạn đó tên là Vương Khang Lâm, trông hiền hiền, đeo kính gọng đen, mặc bộ đồ thể thao đơn giản như đồng phục, đang cúi đầu học từ vựng.

Kỳ Dực thì hoàn toàn không có ý định giao tiếp, nằm bò ra bàn ngủ, nửa khuôn mặt vùi trong cánh tay.

Tiết đầu tiên là Ngữ văn, mà Kỳ Dực thì hình như bẩm sinh thích ngủ nướng, từ tiểu học đến cấp hai, tiết đầu và tiết hai buổi sáng đều ngơ ngơ ngái ngủ.

Đặc biệt là tiết Văn, cứ giáo viên cất tiếng là cậu bắt đầu buồn ngủ.

Hồi cấp hai, giáo viên Văn là một bà cô sắp nghỉ hưu, cực kỳ dễ tính, chẳng thèm quản học sinh, nên Kỳ Dực toàn ngủ xuyên tiết Văn.

Cũng khó trách sao cậu học lệch.

Hễ làm bài Toán, Lý là tỉnh táo như uống liền năm lon Bò Húc.

Giáo viên dạy Ngữ văn cấp ba là một cô khoảng hơn bốn mươi tuổi, trông có vẻ không dễ bắt nạt.

Chuông vào tiết vừa vang lên, cô giáo bắt đầu giảng về phương pháp và nhiệm vụ học Ngữ văn, Kỳ Dực vẫn chưa ngẩng đầu.

Lớp học ở Thực Nghiệm Nhất Trung đều dùng bảng trắng, cô giáo không thể dùng phấn ném như trước, bèn nhíu mày bước xuống, dùng bút bảng gõ lên đầu Kỳ Dực.

Kỳ Dực mới chịu ngồi dậy.

Cả lớp quay sang nhìn cậu, cô giáo lạ mặt trừng mắt với cậu.

Kỳ Dực mở sách Ngữ văn, khẽ mím môi:

“…Em xin lỗi cô, vừa nãy không nghe thấy chuông vào học.”

Cô giáo trừng mắt nhìn cậu một cái rồi quay lại bục, nhấn mạnh thêm tầm quan trọng của môn Ngữ văn trong kỳ thi đại học.

Kỳ Dực giơ tay lên, xoa chỗ vừa bị gõ.

Phương Chỉ Hạ nhân lúc cô giáo viết bảng, quay đầu lại, cười toe nhìn cậu đầy vẻ hả hê.

Đến tiết ra chơi lớn buổi sáng, giáo viên chủ nhiệm Viên Hữu Phương vào lớp, bảo hôm nay không cần chạy thể dục, chọn mấy bạn nam làm “lực lượng đặc nhiệm” đi lấy đồng phục, trước tiên là đi thống kê size áo của cả lớp.

Kỳ Dực bị gọi tên trong nhóm "lực lượng đặc nhiệm".

Hơn nữa, Viên Hữu Phương còn giao cho cậu tờ bảng thống kê size.

Kỳ Dực bất đắc dĩ đứng dậy, mắt lờ đờ, đi từ cửa lớp, lần lượt đến từng bàn hỏi các bạn điền size.

Qua hai tiết học, có vẻ hội chứng sợ giao tiếp của bạn cùng bàn Phương Chỉ Hạ đã đỡ hơn.

Do đang cần thống kê size, nên các bạn đều ngồi trong lớp suốt tiết ra chơi, người thì nói chuyện, người thì làm bài tập.

Lâm Ngôn Tâm đang vẽ tranh biếm họa trong vở.

Phương Chỉ Hạ liếc thấy mấy hình cô vẽ, giật mình vì tài năng, không nhịn được hỏi:

“Cậu học vẽ à?”

Lâm Ngôn Tâm đặt bút xuống, cười ngượng:

“Hồi nhỏ có học, giờ thì không học nữa rồi.”

Cô ấy cúi mắt, bẽn lẽn:

“Bố mẹ thấy tốn thời gian học hành…”

Phương Chỉ Hạ lại nhìn tranh, chân thành khen:

“Nhưng cậu vẽ đẹp thật đó!”

Lâm Ngôn Tâm còn vẽ luôn cả giáo viên chủ nhiệm, giáo viên dạy Văn và Anh hồi sáng.

Toàn là phiên bản Q, đầu to dễ thương, tuy không giống thật nhưng đặc điểm rất rõ, nhìn phát là nhận ra ngay.

Lâm Ngôn Tâm liếc cô một cái, rồi quay đi, chạm nhẹ vào mũi:

Trà Đá Dịch Quán

“Vậy mình thử vẽ cậu nhé.”

“Thiệt hả!”

Phương Chỉ Hạ hơi phấn khích:

“Được được!”

Dù sao cũng phải chịu khổ, có niềm vui nho nhỏ thế này, cuộc sống cấp ba hình như cũng khá thú vị.

Lâm Ngôn Tâm rất có thể sẽ là người bạn mới đầu tiên của cô trong ba năm cấp ba này.

Phương Chỉ Hạ đang chăm chú nhìn bạn cùng bàn vẽ tranh, thì Kỳ Dực đã cầm bảng đi tới bên bàn họ, mặt cau có như có ai nợ tiền cậu vậy, đặt bảng xuống bàn.

Lâm Ngôn Tâm cúi đầu tìm tên mình trên bảng, điền vào cỡ áo.

Cô vừa viết xong, Kỳ Dực liền lấy bảng đi tiếp, tới chỗ bạn cùng bàn Vương Khang Lâm.

Lâm Ngôn Tâm ngẩng đầu, há miệng như muốn nói gì đó, rồi lại thôi.

Cô cúi đầu, khẽ hỏi Phương Chỉ Hạ:

“Sao cậu ấy không đưa bảng cho cậu… hay là quên mất cậu rồi?”

Phương Chỉ Hạ phẩy tay:

“Không sao, cậu ấy sẽ điền giúp mình, cậu ấy biết size đồ của mình mà.”

Lâm Ngôn Tâm ngẩn người:

“Ủa, vậy ra hai người trước đây…”

Bạn cần đăng nhập để bình luận