Giữ lấy phút cuối của mùa hạ

CHƯƠNG 04: Nạn nhân chỉ có mình cậu ta…

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Về đến nhà, Phương Chỉ Hạ không quên rút điện thoại ra, gửi cho Kỳ Dực mấy cái meme đập nát đầu chó.

Nhưng sau buổi luyện tập tối nay, cô rõ ràng đã yên tâm hơn nhiều.

Thỉnh thoảng Kỳ Dực cũng có chút tác dụng, mà cái kiểu nói chuyện độc mồm độc miệng của cậu ta, nếu đã bảo là "tạm được", thì chắc chắn biểu hiện của cô đã đạt đến trình độ rất khá rồi.

Tối nay Phương Chính Đào cũng ở nhà, đang ngồi trên ghế sofa xem tin tức bằng máy tính bảng.

Nghe thấy tiếng động, ông quay đầu lại:

“Chỉ Hạ về rồi à.”

Giang Nguyệt Nga vừa rửa mặt xong cũng từ nhà tắm đi ra, nhìn giờ rồi kinh ngạc:

“Ôi trời, muộn thế này rồi. Sau này đến nhà Kỳ Dực đừng ở lại muộn như vậy, người ta cũng cần nghỉ ngơi nữa chứ. Kỳ Dực bây giờ lớn rồi, biết suy nghĩ rồi, dù có buồn ngủ cũng ngại không dám đuổi con về.”

Trà Đá Dịch Quán

Trong đầu Phương Chỉ Hạ hiện lên một dấu chấm hỏi.

Cô sao lại không thấy Kỳ Dực có cái gọi là "ngại" khi đối xử với mình cơ chứ?

Cô ngáp một cái, rồi đi về phía phòng mình:

“Không có khả năng. Nếu cậu ta thấy con phiền, đảm bảo là người đầu tiên đuổi con luôn.”

Phương Chỉ Hạ đặt đồ xuống rồi vào phòng tắm đánh răng, Giang Nguyệt Nga đứng ngoài cửa hỏi:

“Tối nay dì Tống của con cũng không có ở nhà hả?”

Cô lẩm bẩm “dạ” một tiếng.

Giang Nguyệt Nga thở dài một hơi:

“Dì Tống của con với Kỳ Dực cũng vất vả, bao năm nay hai mẹ con nương tựa lẫn nhau. Không trách được hồi nhỏ Kỳ Dực nghịch ngợm như thế, mới mười sáu tuổi mà giờ chẳng để người lớn phải lo lắng chút nào.”

Phương Chỉ Hạ nhướn mày, không đáp lời, tiếp tục đánh răng nhìn vào gương.

Cô thì không thấy Kỳ Dực hiện giờ trưởng thành chín chắn gì cho cam, nhưng hồi nhỏ thì đúng là rất nghịch.

Cả hai đều sinh ra ở thành phố Đồng An, theo lời Giang Nguyệt Nga kể thì, khi còn chưa biết đi, cả hai đã bò lăn bò càng trên cùng một tấm thảm, còn tranh nhau con vịt đồ chơi của đối phương.

Rõ ràng mỗi đứa một con, mà cứ phải giành cho bằng được con trong tay người kia.

Nhưng những chuyện đó Phương Chỉ Hạ chẳng nhớ gì cả, vì lúc ấy quá nhỏ, não bộ chắc còn chưa phát triển đầy đủ.

Sau đó, lúc cô ba tuổi, Giang Nguyệt Nga và Phương Chính Đào bận công việc, không có thời gian chăm sóc, đành gửi cô về quê sống với ông bà nội, ở đó đến tận năm bảy tuổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/giu-lay-phut-cuoi-cua-mua-ha/chuong-04-nan-nhan-chi-co-minh-cau-ta.html.]

Bố mẹ Kỳ Dực cũng bận, nhưng may là ông bà ngoại của cậu ở ngay thành phố Đồng An, có thể chuyển tới nhà chăm sóc.

Hai ông bà cưng cháu vô cùng, chăm bẵm kỹ càng, nuông chiều hết mức.

Sau này Tống Uyển Thanh thấy không ổn, sợ nếu cứ chiều thế thì Kỳ Dực sẽ hỏng luôn, liền để ông bà ngoại dọn ra ngoài.

Khi ở quê, mỗi ngày Phương Chỉ Hạ chơi với mấy cậu nhóc, trèo cây, đánh nhau, nghịch bùn, hoang dã đến mức suýt nữa thì trèo lên mái nhà.

Da bị nắng đốt đen sì, tính cách thì thô lỗ mạnh mẽ. Trước kỳ nghỉ hè trước khi vào lớp hai, Phương Chính Đào lái xe đưa cô về lại thành phố.

Trong ký ức của cô, đó mới là lần đầu tiên gặp Kỳ Dực.

Vừa vào khu nhà, cô còn đang ngồi trên xe, nhìn qua cửa sổ thì thấy một dì đang cầm dép, đuổi theo một cậu bé tầm tuổi mình khắp khu, vừa chạy vừa hét:

“Kỳ Dực! Con đứng lại cho mẹ!”

Phương Chỉ Hạ vừa xuống xe thì đụng ngay phải Kỳ Dực đang thở hồng hộc.

Kỳ Dực bảy tuổi trông như búp bê sứ, da trắng như sữa, quần áo sạch sẽ gọn gàng, trán lấm tấm vài giọt mồ hôi, ăn mặc cũng rất thời trang.

Cậu bé nhận ra bác trai bác gái hàng xóm — chính là bố mẹ Phương Chỉ Hạ — liền lanh lợi trốn ngay sau lưng Giang Nguyệt Nga, mặt mày còn tỏ ra đắc ý lắm.

Tống Uyển Thanh lúc ấy mồ hôi đầm đìa, giơ dép chỉ thẳng vào mặt con từ bên kia Giang Nguyệt Nga:

“Nguyệt Nga, hôm nay chị đừng cản! Thằng ranh này không đánh không nhớ! Vừa chơi ván trượt trong nhà, đ.â.m đổ cái loa, vỡ tan tành!”

“Cái bộ loa Nhật Bản hơn một vạn tệ hồi em với lão nhà cưới nhau đó!”

Giang Nguyệt Nga còn chưa kịp nói hết câu “trẻ con mà, chưa hiểu chuyện…”

Phương Chỉ Hạ không biết lúc đó mình nghĩ gì, chắc do m.á.u hóng hớt nổi lên, cô bèn kéo Kỳ Dực từ sau lưng mẹ mình ra, đẩy về phía Tống Uyển Thanh, còn không buông tay sợ cậu ta chạy tiếp, rồi lớn tiếng:

“Dì, con giúp dì bắt được rồi, dì mau đánh đi!”

Ba vị phụ huynh, cộng thêm Kỳ Dực đẹp như sao nhí, đều sững sờ mấy giây.

Chờ Kỳ Dực hiểu ra tình hình và bị đánh mấy phát vào mông, cậu ta vừa khóc vừa gào:

“Cậu cứ chờ đấy cho tôi!”

Lớn lên rồi, Phương Chỉ Hạ hồi tưởng lại cảnh tượng đó không biết bao nhiêu lần, lần nào cũng cười nghiêng ngả.

Nhất là cái cảnh Kỳ Dực mắt ngấn nước mà còn cố uy h.i.ế.p “cậu chờ đấy” — đúng là hổ giấy, trông có vẻ hung dữ thôi.

Nhưng sau đó chẳng thấy gì xảy ra, ngược lại chính cô là người bắt nạt “con hổ giấy” đó không ít lần.

Bạn cần đăng nhập để bình luận