Gả Thay Em Gái

Chương 7

Lúc tôi tỉnh dậy, Cận Bắc Xuyên cười tươi, ngón tay lướt qua mái tóc tôi.

 

"Bé ngoan, anh hối hận rồi."

 

"Hối hận gì?"

 

Tôi mơ màng hỏi, liền thấy anh cười híp mắt, cúi xuống hôn tôi một cái.

 

"Hối hận vì không làm đàn ông sớm hơn."

 

Sau một đêm xuân, Cận Bắc Xuyên bận rộn hẳn lên.

 

Xử lý những kẻ lắm lời trong nhà họ Cận, chọn khu biệt thự phù hợp để ở, tiếp tục các mối làm ăn của nhà họ Cận.

 

Tin tức trên mạng nhiều vô kể, rất nhanh sau đó, sự chú ý của dân mạng bị thu hút bởi vụ bê bối của giám đốc tập đoàn Triệu thị.

 

Nghe nói vị giám đốc này bị vợ bắt gian ngay tại trận khi đang ngoại tình với tình nhân là nam, còn bị livestream trước hàng trăm nghìn người, náo loạn cả cõi mạng.

 

Đang lúc tôi cảm thán, chuông cửa vang lên.

 

Bên ngoài là một người tôi không ngờ đến — Cố Trì Yến.

 

Anh ta nhìn tôi, đôi mắt đỏ hoe:

 

"Chanh Chanh, con cún bông này là của em đúng không? Năm đó người cứu anh là em đúng không?"

 

Ánh mắt tôi rơi vào con cún bông nhỏ ấy.

 

Những ký ức năm nào chợt ùa về.

 

Năm đó tôi chín tuổi, tôi chạy đến lớp học múa của em gái để chờ con bé.

 

Vì những hành vi kỳ lạ, tôi bị một đám trẻ con đuổi theo chửi là đồ ngốc.

 

Lúc ấy, Cố Trì Yến đi ngang qua, một cú đ.ấ.m đã đánh gục những kẻ bắt nạt tôi.

 

Tuyết Lạc Vô Ngấn

Anh ta là người xa lạ đầu tiên đối xử tốt với tôi.

 

Anh ta bảo vệ tôi suốt một mùa hè.

 

Năm tôi 13 tuổi, tôi gặp lại Cố Trì Yến.

 

Anh ta lại trở thành nạn nhân bị bắt nạt, cả người đầy máu, nằm bất động trong góc.

 

Tôi cõng anh ta chạy đến phòng khám gần đó.

 

Sau này tôi mới biết, ba của Cố Trì Yến gặp tai nạn tại công trường và qua đời.

 

Những kẻ trước đây không ưa anh ta, sau khi biết không còn ai che chở cho anh ta, bắt đầu bắt nạt anh ta.

 

Mùa hè năm đó, sau khi chia xa Cố Trì Yến, tôi ngoan ngoãn ăn uống, tập quyền, trở thành một người có thể tự bảo vệ mình.

 

Đứa ng-ốc đánh nhau không màng sống chếc.

 

Tôi đánh nhau chưa từng thua.

 

Những kẻ từng bắt nạt Cố Trì Yến bị tôi đánh đến mức khóc lóc gọi cha gọi mẹ, từ đó không ai dám đụng đến anh ta nữa.

 

Trước đây, anh ta bảo vệ tôi. Sau này, tôi là người bảo vệ anh ta.

 

Sau đó, Cố Trì Yến và em gái tôi trở thành bạn cùng bàn.

 

Hai người thường xuyên đi cùng nhau, là đôi trai tài gái sắc mà ai cũng biết.

 

Còn tôi, chỉ lặng lẽ đi sau lưng hai người họ, trở thành cái bóng bảo vệ họ.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ga-thay-em-gai/chuong-7.html.]

Tôi nhìn Cố Trì Yến ngẩn ngơ, lắng nghe anh ta kể những chuyện tôi chưa từng biết.

 

Anh ta nói rằng năm xưa, khi thấy con cún bông tôi để lại trong tay em gái, anh ta đã hiểu lầm, cho rằng người giúp anh ta chính là cô bé, vì thế mới tiếp cận em ấy.

 

Anh ta nói rằng chỉ vài ngày trước anh ta mới nhận ra có điều gì đó không đúng, nghĩ mãi mới hiểu rằng người mình yêu thực ra là tôi.

 

Anh ta còn nói rằng, thông qua mấy tờ báo lá cải, anh ta đã biết tôi phải chịu bao ấm ức khi ở nhà họ Cận.

 

“Trần Chanh, người anh thích là em. Đi với anh được không? Anh hứa sau này sẽ một lòng một dạ với em, tuyệt đối không để em phải chịu ánh mắt lạnh lẽo như ở nhà họ Cận…”

 

Cố Trì Yến đôi mắt đỏ hoe, giọng nói đầy hối tiếc.

 

Anh ta còn giơ lên một bức ảnh con cún bông.

 

Anh ta biết ước mơ, sở thích của tôi, dùng tất cả những gì tôi yêu quý nhất để đổi lấy tình yêu của tôi.

 

Anh ta nói rất nhiều, rất nhiều, đến mức đầu óc tôi trở nên trống rỗng.

 

Miệng tôi bỗng chốc tràn ngập vị đắng.

 

“Đi? Cậu muốn đưa vợ của tôi đi đâu?”

 

Là Cận Bắc Xuyên vừa từ bên ngoài trở về sau buổi tiệc xã giao.

 

Anh ấy cầm một khẩu s.ú.n.g dí thẳng vào trán Cố Trì Yến.

 

“Cận Bắc Xuyên, anh bỏ s.ú.n.g xuống đi.”

 

Tôi chưa từng thấy Cận Bắc Xuyên tức giận đến mức này.

 

Tôi rất sợ anh ấy sẽ nổ s.ú.n.g g.i.ế.c chếc Cố Trì Yến.

 

Nghe tôi nói, Cận Bắc Xuyên sững lại một chút, không biết nghĩ gì, khóe môi nở một nụ cười khổ.

 

Nụ cười chua xót lan rộng, sau đó trở nên nguy hiểm.

 

“Bé ngoan, em chọn ở lại đây, hay là mạng của cậu ta?”

 

Tôi nhìn Cận Bắc Xuyên, sau đó ôm lấy anh ấy.

 

Việc lựa chọn không cần phải nghi ngờ.

 

Cố Trì Yến an toàn rời khỏi nhà họ Cận, chỉ là khi đi khuôn mặt bầm dập, sưng tấy.

 

Nhìn theo bóng dáng Cố Trì Yến rời đi, Cận Bắc Xuyên đè tôi xuống giường, giữ chặt không cho tôi nhúc nhích:

 

“Bé ngoan, anh không cần biết em có lừa anh hay là vì Cố Trì Yến, nhưng cả đời này em đừng hòng rời khỏi anh.”

 

Hàm răng anh ấy cắn lên da tôi, mang theo sự trừng phạt, khắc lên một dấu vết đẹp đẽ.

 

Giọng nói của Cận Bắc Xuyên trầm thấp.

 

Tôi nhiệt tình dùng hành động để đáp lại.

 

“Đồ ng-ốc, em ở lại từ trước đến giờ chưa từng vì ai khác, mà chỉ vì em muốn ở lại thôi!”

 

“Hả?”

 

Động tác bỗng khựng lại, Cận Bắc Xuyên nghiêng đầu nhìn tôi, giống như một chú chó nhỏ không thể tin được.

 

“Bé ngoan~”

 

Giọng anh kéo dài, nghe đến mức tim tôi như tan chảy.

 

Cận Bắc Xuyên không biết, từ rất lâu, rất lâu trước đó, anh ấy đã thay thế vị trí của Cố Trì Yến trong tim tôi.

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận