Gả Thay Em Gái
Chương 2
Đến lần thứ sáu, tôi không nhịn được nữa, canh đúng hướng, mạnh mẽ đá lại.
"Rầm" một tiếng.
Cận Lục Thiếu ngã sõng soài dưới đất.
Cách này thật sự rất hiệu quả.
Trước khi rời đi, bà nội đeo cho tôi một chiếc vòng ngọc bích.
Bà ấy xoa đầu tôi, khen tôi là "đứa trẻ ngoan".
Tôi vui lắm, rất muốn nói chuyện.
Tôi kéo rèm cửa thật kín, thì thầm với Cận Bắc Xuyên.
Người ta đều nói anh ấy sẽ không bao giờ tỉnh lại.
Như vậy, tôi có thể yên tâm kể bí mật của mình với anh ấy mà không sợ ai biết.
Hì hì, tôi thật thông minh!
Tôi kể với anh ấy về bữa sáng, rằng Cậ nLục Thiếu đá tôi.
Rằng sau khi ăn xong, Cận tiểu thư cố ý va vào tôi, nhưng lại tự ngã một cú đau điếng.
"Quan trọng nhất là, hôm nay bà nội khen em là đứa trẻ ngoan đó! Cận Bắc Xuyên, anh biết không? Đây là lần đầu tiên trong đời em được khen như vậy! Trước đây, họ toàn gọi em là 'đồ ng-ốc' thôi. Hì hì hì! Cận Bắc Xuyên, gả cho anh thật tốt biết bao!"
Tôi kéo rèm thật chặt, biến ban ngày thành ban đêm.
Nằm dài xuống trước mặt Cận Bắc Xuyên mà không hay biết rằng—
Người đàn ông đang "hôn mê" kia, đã mở mắt ra.
Ánh mắt sâu thẳm như hồ nước lạnh lẽo, khẽ nheo lại, thậm chí còn mang theo ý cười.
Giường nhà họ Cận vừa lớn vừa êm, tôi vốn dĩ ngủ rất ngon.
Nhưng trong mơ, luôn có người nhéo mặt tôi, nói:
"Đứa ng-ốc này từ đâu chui ra vậy?"
Tôi tức giận, liền cắn đối phương một cái.
Mơ mơ màng màng tỉnh dậy, tôi phát hiện trên tay Cận Bắc Xuyên có một dấu răng đỏ hằn rõ.
Tôi hoảng hốt, bèn xuống đất trải chăn ngủ ba ngày liền.
Sợ rằng trong mơ lại coi anh ấy như cái đùi gà mà cắn mất!
Nhà họ Cận có đồ ăn rất ngon.
Chưa đầy nửa tháng, tôi đã béo lên một vòng.
Quản gia mua rất nhiều quần áo mới, kích cỡ vừa khéo rất hợp với tôi.
Tôi nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, nghĩ bụng không thể thiên vị được.
Vì vậy, tôi cầm thước dây đo kích cỡ anh ấy để may vài bộ quần áo mới.
Tôi từng làm quần áo cho búp bê và gấu bông, nên việc này cũng không khó lắm.
Chỉ là Cận Bắc Xuyên quá to lớn, tôi đo từ đầu xuống chân, đo đến mức thở không ra hơi.
Người thực vật nặng thật đấy.
Cơ thể cũng cứng đờ nữa.
Không lâu sau, quản gia đi tới, mỉm cười nói:
"Thiếu phu nhân đi uống trà chiều đi, ở đây cứ để tôi lo."
Tôi đưa số đo cho ông ấy, mỉm cười rời đi.
Quản gia là một người rất có trách nhiệm, cũng rất đa tài.
Có ông ấy ở đây, quần áo chắc chắn sẽ làm đẹp hơn.
Mặt trời ấm áp, tôi học theo dáng vẻ của em gái, ngồi trên ghế mây đọc sách.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ga-thay-em-gai/chuong-2.html.]
Ghế mây đung đưa nhẹ nhàng, tôi không biết từ lúc nào đã ngủ thiếp đi.
Trong cơn mơ màng, tôi cảm thấy một luồng gió lạnh thổi vào người.
Bản năng khiến tôi mở mắt ra—
Và phát hiện Cận Lục Thiếu đang đè lên người tôi.
Nút áo trước n.g.ự.c tôi bị giật tung.
Tuyết Lạc Vô Ngấn
Anh ta nở một nụ cười dâm đãng:
"Chị dâu, anh trai tôi là một người thực vật, chắc chị cô đơn lắm đúng không? Đừng lo, để em trai này giúp chị sưởi ấm nhé!"
Từ trước đến nay, tôi đều sống trên gác mái của gia đình mình, chưa từng có ai đối xử với tôi như vậy.
Tôi không biết phải làm sao.
Chỉ có một cảm giác — cực kỳchán ghét!
Xuất phát từ bản năng, tôi vớ lấy chén trà, ấm trà, bất cứ thứ gì trong tầm mắt, ném hết vào người anh ta.
Tôi ăn khỏe, nên cũng có sức mạnh hơn người.
Để không bị gọi là "đồ ng-ốc" rồi bị bắt nạt, tôi còn học quyền anh.
Cận Lục Thiếu không phải đối thủ của tôi.
Chẳng bao lâu sau, anh ta đã bị tôi đánh cho mặt mũi bầm dập, ôm đầu van xin.
Động tĩnh quá lớn, khiến đám người hầu nhà họ Cận ùa đến.
Bọn họ vây quanh tôi và anh ta.
Cận Lục Thiếu được đưa vào bệnh viện.
Còn tôi, hai tay vẫn dính đầy m-áu tươi.
Cận phu nhân như phát điên, gào thét chửi rủa tôi.
Bà ta vung chiếc túi da đinh tán, liên tục đánh lên người tôi.
Bà ta nói tôi là kẻ g.i.ế.c người.
Tôi lặng lẽ chịu đựng.
Thấy tôi không phản kháng, bà ta càng đánh mạnh hơn, mắng cũng cay nghiệt hơn:
"Con đ* thối tha này, suýt nữa thì hại chếc Diệu Tổ! Cút đi, nhà họ Cận không cần loại con dâu như mày!"
Tôi không hiểu hết những lời chửi rủa, nhưng chữ "đ*" thì tôi biết.
Tôi đê tiện sao?
Tôi không biết.
Trước đây, tôi chỉ bị người ta gọi là "đồ ng-ốc".
Em gái cũng gọi tôi như vậy.
Nhưng nó nói, chỉ có nó mới được phép gọi tôi như thế.
Nếu người khác dám nói, thì cứ đánh họ thật mạnh.
Nó còn dạy tôi rằng, nếu có ai mắng tôi là "đ*", "đ* đ**m", "hồ ly tinh"…
Thì cũng đánh trả hết!
Tôi đẩy Cận phu nhân ra, đá thêm hai cái.
"Chửi người khác là 'đ*' thì phải bị đánh! Bà là kẻ xấu, tôi phải đánh bà! Hơn nữa, là hắn ta xé áo tôi trước, là anh ta…"
Mọi người bắt đầu nhận ra tôi có gì đó không bình thường.
Loáng thoáng, tôi nghe có người nói:
"Cô ta trông có vẻ kỳ lạ, không lẽ là đồ ng-ốc thật?"
"Đồ ng-ốc và người thực vật, ha ha ha, đúng là trời sinh một cặp!"