For The One Night
5,6: Không quen, không thân.
5.
Nói thật, tôi không định đi học thử. Cuối tuần em trai tôi phải đi chơi bóng, tôi càng không có ý định lãng phí tiền vào học thêm vật lý.
Đến thứ Sáu, tôi tìm một cái cớ, nói tuần này con bận, không thể đến được.
Đối phương: [Con bận, vậy phụ huynh cũng không có thời gian sao?]
Hả? Bắt tôi đi sao?
Tôi: [Xin lỗi thầy Chu, dạo này tài chính hơi eo hẹp nên tôi không đi học nữa, làm mất thời gian của thầy rồi.]
Tôi chân thành xin lỗi, tưởng rằng chuyện dừng lại ở đó.
Thứ Hai, em tôi đi học về, cầm theo một phong bao lì xì và một thẻ mua sắm đưa cho tôi.
"Này chị, thầy Chu bảo nhất định phải trả lại cho chị."
Tôi ngẩn người.
"Chắc thầy ấy thấy tiền quá ít, không muốn nhận, sợ sau này tụi mình tố cáo thầy ấy nhận hối lộ." Em tôi đoán.
Tôi cầm phong bao, cảm giác độ dày có gì đó sai sai.
Mở ra xem.Bên trong là một xấp tờ tiền mệnh giá 100 tệ.
Tôi và em tôi đều sững sờ.
"Không phải em nói bên trong toàn tờ một tệ sao?"
"Đúng mà, lúc đầu em bỏ vào toàn tờ một tệ!"
Hai chị em nhìn nhau.
Cuối cùng, em tôi đề nghị ra siêu thị quẹt thử thẻ mua sắm, chẳng lẽ gặp ma rồi?
Kết quả, trong thẻ có đúng 5000 tệ.
Không phải thẻ cũ. Mà là một chiếc thẻ mới.
Em tôi phấn khích: "Chẳng lẽ thầy Chu là thần tài? Đưa cho thầy ấy một phong bao rỗng, thầy ấy có thể trả lại bằng một phong bao đầy tiền? Ngày mai em thử đưa thầy một cái phong bao trống nữa xem sao!"
Tôi vỗ một cái vào đầu nó: "Chị thấy mày muốn chuyển trường rồi đấy!"
...
Ba mẹ tôi gọi điện bắt tôi đi xem mắt: "Con của đồng nghiệp mẹ sắp cưới trước Tết, là giáo viên, có biên chế, rất ổn định, còn tốt nghiệp 211 nữa, con mau đi đi."
"Mẹ, con không..."
"Con đừng nói với người ta là con có chứng lo âu hay trầm cảm gì đó. Quan trọng là phải kết hôn trước, sinh con xong là bệnh tự khỏi. Mẹ thấy con là do rảnh quá mà bệnh thôi. Về nước rồi mà còn không chịu thi công chức..."
Tôi dựa vào tường, siết chặt điện thoại, không thốt nổi một lời. Hồi đại học, họ cổ hủ đến mức không cho tôi yêu đương. Mỗi lần về nước nghỉ hè, chỉ cần kỳ kinh nguyệt bị trễ vài ngày, tôi liền hoang mang nghĩ mình mang thai.
Có lần tôi lén mua que thử thai, bị mẹ phát hiện. Họ chửi tôi thậm tệ, bảo tôi ở nước ngoài hư hỏng, bỏ tiền cho tôi du học mà lại đi ngủ với người khác.
Ép tôi chia tay.
Thậm chí còn kéo tôi đến bệnh viện làm hàng loạt xét nghiệm, hỏi bác sĩ có thể vá lại màng trinh cho tôi không.
Làm loạn lên như thể sợ cả thiên hạ không biết tôi đã từng quan hệ.
Tôi vốn đã mắc chứng lo âu mức độ trung bình. Bị ép chia tay với Chu Minh Uyên, tôi uống thuốc an thần, trong giấc mơ toàn thấy họ mắng tôi là đồ hèn hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/for-the-one-night/56-khong-quen-khong-than.html.]
"Mẹ, đừng nói nữa, con đi."
Đối tượng xem mắt lần này cũng là giáo viên cấp ba, có biên chế.
Trong mắt ba mẹ tôi, có "bát cơm sắt" *mới là quan trọng nhất.
(*) Ý chỉ công việc nhà nước ổn định, khó bị sa thải.
Vì họ đã sống cả đời như vậy.
Anh ta trông bình thường, mãi chưa tìm được đối tượng phù hợp.
"Em cũng tốt nghiệp Stanford à?" Vừa gắp thức ăn cho tôi, anh ta vừa kiếm chuyện để nói.
"Cái gì mà 'cũng'? Chẳng lẽ anh cũng tốt nghiệp Stanford?"
"À không, tôi học 211 trong nước, cũng đâu kém Stanford. Mấy trường nước ngoài chẳng phải chỉ cần có tiền là vào được sao?"
Tôi há miệng, chẳng biết nên phản bác thế nào.
"Tiểu thư Hứa là con một à?" Anh ta đánh giá tôi.
Tôi cười: "Không... Anh chưa tìm hiểu thông tin về tôi trước khi đi xem mắt sao?"
"À, tôi biết em không phải con một, chỉ muốn thử xem em có nói dối không thôi."
Tôi cạn lời.
"Em có em trai đúng không? Nghe nói nó đang học ở thành phố Nhất Trung?"
"Vừa hay tôi cũng dạy ở Nhất Trung, có thể chăm sóc cho em trai em. Nó học lớp nào?"
Hóa ra, đây mới là lý do ba mẹ tôi nhắm trúng anh ta.
"Lớp chuyên Vật lý."
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
"Ồ, giỏi ghê! Mà này, giáo viên chủ nhiệm lớp chuyên Vật lý đó cũng tốt nghiệp Stanford."
Tôi gật đầu, im lặng.
Anh ta hứng thú: "Vậy hai người quen nhau à? Nghe nói mấy trường bên nước ngoài thoáng lắm nhỉ."
"Không quen, không thân."
NMẹ tôi nói đối phương ấn tượng tốt với tôi, có thể tiếp tục qua lại: "Con ở nhà cũng chẳng làm gì, từ hôm nay hãy mang cơm cho cậu ấy, cố gắng cuối năm cưới."
Mẹ tôi đã lên kế hoạch chi tiết về cách giữ chân đối tượng xem mắt.
Tôi đặt đồ ăn trên app, bỏ vào hộp cơm, mang đến cổng trường. Người kia tưởng tôi tự nấu. Hắn còn khoe khắp trường bạn gái mình nấu ăn rất giỏi.
Em trai tôi bảo, gặp hắn trong trường là phải đi đường vòng tránh né.
"Chị, em cạn lời. Ba mẹ bị mù sao? Tên đó còn lùn hơn cả em."
"Chị không biết đâu, trong trường học sinh chê ông ấy thậm tệ thế nào đâu. Ông ấy giảng bài toàn sai, ngay cả phép tính cơ bản cũng không làm được, IQ còn không cao bằng em!"
Tôi không muốn em trai cãi vã với ba mẹ, tránh làm họ phật ý.
"Các cô giáo trẻ trong trường đều bị ông ta tán tỉnh một lượt, chẳng ai để mắt đến ông ta. Nếu không phải là con ông cháu cha, chắc đã bị học sinh tố cáo đuổi việc từ lâu rồi."
"Chị không thấy thầy chủ nhiệm lớp em, thầy Chu hợp hơn à? Thầy ấy cũng độc thân mà. Là thầy ấy không muốn hay chị không muốn?
"Chị, nói gì đi chứ!"