For The One Night
16-18: Ban ngày ban mặt!
16.
"Chị, hôm nay chị đỉnh thật đấy! Sau này em cũng muốn làm bệnh nhân tâm thần!"
"..."
"Các bạn khác cũng ghét hắn ta, nhưng không ai dám động tay. Đúng là tức chết!"
"Chị không biết đâu, thầy Chu gọi em vào văn phòng, nhưng không hề trách mắng em. Chị đoán xem thầy nói gì?"
"Thầy bảo em sau này tránh xa thằng ngu đó ra. Báo ứng của nó sắp đến rồi."
Hả?
Đang nói thì đột nhiên tôi nhận được cuộc gọi từ Ngô Uy Nhiên.
"Hứa Đào Đào, tôi đã báo cảnh sát rồi! Cô động tay đánh người! Mau bồi thường cho tôi năm nghìn tệ tổn thất tinh thần, nếu không thì chờ mà ngồi tù đi!"
Năm nghìn tệ?
"Tôi cũng báo cảnh sát rồi, tội của anh là cưỡng ép tống tiền." Tôi chậm rãi nói: "Đánh anh một cái tát mà đòi năm nghìn tệ, vậy nếu tôi đánh anh tàn phế thì tính bao nhiêu? Báo giá đi."
Kết quảcchỉ vài ngày sau, em trai tôi kể Ngô Uy Nhiên đã từ chức.
"Nghe nói hắn ta tan làm xong thì bị rơi xuống miệng cống, gãy cả xương sườn. Hắn bảo là trường mình khắc hắn, nên sẽ không quay lại nữa!"
17.
Mẹ tôi gọi điện bảo nhà có khách, kêu tôi về một chuyến. Vừa mở cửa ra, tôi đã thấy Chu Minh Uyên ngồi trên ghế sô pha nhà tôi.
Bố tôi rót nước cho anh ta, mẹ tôi bưng đĩa hoa quả đến. Hai người liên tục nhiệt tình gọi "thầy Chu".
Tôi đứng đờ ra.
Mẹ kéo tôi vào trong: "Thầy Chu này là giáo viên chủ nhiệm của Tiểu Trung nhà mình. Đào Đào, chắc con biết thầy rồi nhỉ? Mau chào hỏi đi!"
Chu Minh Uyên nhìn tôi đầy bình tĩnh, còn tôi thì tràn ngập dấu chấm hỏi trên mặt.
Đây là… đi thăm phụ huynh sao?
"Bé Trung nhà chúng tôi ở trường không nghe lời, mong thầy Chu bao dung hơn."
Trong lúc trò chuyện, bố mẹ tôi biết được chú của Chu Minh Uyên có quan hệ thân thiết với giám đốc sở nào đó, lập tức tranh thủ cơ hội nịnh bợ.
"Thầy Chu đẹp trai thế này, chắc còn chưa có bạn gái đúng không?"
"Mẹ, thầy ấy đã..."
Chu Minh Uyên cười khẽ nhìn tôi, tôi lập tức tránh ánh mắt anh ta: "Chưa có."
?
Khoan đã?
À đúng, đúng là chưa có bạn gái, người ta có vị hôn thê rồi mà!
"Đào Đào, còn đứng đấy làm gì? Mau rót trà cho thầy Chu đi!"
Tôi run run cầm ấm trà lên, không may nắp ấm rơi xuống. Anh không hề sợ nóng, thậm chí còn vươn tay ra đỡ nắp ấm để khỏi bị vỡ.
Nước trà văng khắp người anh.
"Một việc nhỏ thế này cũng không làm xong!" Mẹ tôi lườm tôi một cái rồi bảo tôi nhanh đi tìm quần áo cho thầy Chu thay.
Mẹ à, quần áo người ta là đồ may đo cao cấp đấy. Chẳng lẽ anh ta mặc áo ba lỗ của bố tôi hay đồng phục học sinh của em trai tôi được chắc?
Dưới ánh mắt đầy ép buộc của mẹ, tôi đành cắn răng đi tìm quần áo.
Cửa phòng thay đồ bị đẩy ra, rồi nhanh chóng bị khóa trái lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/for-the-one-night/16-18-ban-ngay-ban-mat.html.]
"Chu Minh Uyên, anh làm gì vậy?"
"Em không nghe điện thoại, cũng không trả lời tin nhắn, tôi chỉ còn cách đến thăm nhà." Anh ta thong thả cởi áo khoác.
"Anh, anh định làm gì?"
"Không phải mẹ em bảo tôi thay quần áo sao?"
"Khoan đã..." Tôi còn chưa tìm được quần áo mà!
"Không sao, em cứ tìm từ từ." Nói dứt câu, anh ta cởi luôn áo sơ mi.
Tôi cuống quýt đưa tay ra bịt lại nhưng lại bị anh ta bắt lấy, ép chặt vào cơ bụng rắn chắc của anh ta.
Cái qq gì vậy?
"Thầy, thầy Chu, không, không được đâu!"
"Tôi được hay không, chẳng lẽ em không rõ?" Anh ta khàn giọng hỏi.
"T... thả ra!" Tôi cố gắng đẩy anh ta, nhưng lại bị giữ chặt hơn.
Mùi hương tuyết tùng trên người anh ta bao trùm lấy tôi trong không gian chật hẹp, khiến tôi choáng váng.
"Anh có vị hôn thê rồi, còn đến quyến rũ tôi làm gì?"
"Vị hôn thê?" Anh ta khựng lại: "Là em tìm cho tôi sao?"
Thén kìu cả nhà đã đọc truyện từ nhà dịch Cẩm Mộ Mạt Đào, bấm theo dõi mình để nhận được tbao triện mới nhe :333
"Anh không có?"
"Tôi có sao?"
Hai chúng tôi nhìn nhau chằm chằm.
"Tôi hiểu rồi." Môi anh ta lướt nhẹ qua tai tôi: "Ai nói với em là tôi có vị hôn thê? Ghen sao?"
"Chu Minh Uyên!"
Anh ta hôn lên môi tôi: "Nhỏ giọng thôi, đừng để mẹ em nghe thấy. Em nói xem, đúng không… mẹ kế của Tiểu Trung?"
"Trong xe không thử, vậy thử ở đây nhé?"
"Đây, đây là nhà tôi!" Tôi run rẩy nói.
"Bố mẹ em chắc đã ra ngoài mua sách tham khảo cho em trai rồi."
"?"
18.
Bước ra khỏi phòng thay đồ, chân tôi vẫn còn nhũn ra.
Chu Minh Uyên ôm lấy tôi từ phía sau, cơ thể rắn chắc của anh qua ngần ấy năm vẫn không chút thay đổi.
Em trai tôi nói đúng.
Thân hình đúng chuẩn người mẫu nam.
"Cảm giác trong phòng thay đồ thế nào? Nếu em thích, tôi có thể chuẩn bị thêm vài đạo cụ…"
"Chu Minh Uyên!"
Ban ngày ban mặt! Có ai quản nổi anh không?
"Tối nay chuyển đến nhà tôi đi, tôi nhớ em rồi." Nói xong lấy ra một chiếc nhẫn bạc, đeo lên tay tôi.
Tôi cúi đầu nhìn.
Chính là chiếc nhẫn đôi mà tôi và anh ta đã đặt làm riêng khi còn bên nhau.
Lúc chia tay, tôi còn chẳng nhớ mình đã ném nó đi đâu. Vậy mà anh vẫn tìm lại được.