Ta lúc nào dâng nạp rồi?
Ta lúc nào trung quân rồi?
Ta lúc nào vì nước báo đáp rồi?
Rất nhanh ta đã rõ.
Công công vẫn giữ giọng the thé: “Tiếp chỉ đi nào, Thương Thánh đại nhân.”
Ta luống cuống tiếp lấy thánh chỉ, phía sau công công là một đội thị vệ bước vào viện ta, bắt đầu lục lọi khắp nơi tìm kiếm tài sản.
Không phải, là bây giờ mới gọi là “dâng nạp” sao? Là cướp trắng à?
“Từ hôm nay trở đi, trại nuôi heo của đại nhân sẽ thuộc quyền quản lý của triều đình. Đại nhân tấm lòng quảng đại, kẻ nô tài này bội phục a!.”
……
Thì ra dâng nạp là không cần hỏi qua ý ta, đúng không?
Thật là ỷ người không có chỗ dựa, không có thế lực mà ức h.i.ế.p người ta phải không.
`
Ta nhìn đám người kia càn quét trong nhà ta, toàn thân lạnh buốt, nhưng lại cảm thấy vô cùng bất lực.
Không rõ đã qua bao lâu, bọn họ cuối cùng cũng rời đi, tay xách nách mang.
Chỉ để lại trong viện chiếc ghế dựa đung đưa không ngừng, cùng cái hố to dưới gốc cây.
Ta ngồi xổm bên gốc cây, ôm chặt lấy hai đầu gối.
Ta chẳng còn gì nữa rồi.
Toàn bộ đã “dâng nạp” xong.
À không, ta vẫn còn một cái danh hiệu “Giả thân Thương Thánh”.
Có tiếng bước chân vang lên, từ xa dần đến gần, dừng lại bên hố cây, có người nhấc lấy ngọn đèn dầu bên hố, rồi bước về phía ta.
“Còn bày một ngọn đèn bên mép hố làm gì thế?”
“Ngươi mắt không tốt, trong viện tự nhiên mọc ra một cái hố to, ta sợ ngươi té xuống.”
Ta úp mặt vào đầu gối, yếu ớt nói.
Thích khách ngồi xổm xuống trước mặt ta, đặt ngọn đèn bên cạnh.
“Bữa tối ăn chưa?”
Ta im lặng.
“Bữa trưa thì sao?”
Ta vẫn im lặng.
Thích khách từ trong n.g.ự.c móc ra một gói giấy dầu, hương thơm ngọt lành lan tỏa.
Chỉ cần ngửi thôi ta cũng biết là gì.
“Ăn chút đi, bánh quế Như Ý, còn nóng, tiệm Phúc Duyên Trai vừa làm xong.”
Ta ngẩng đầu, khẽ hít mũi một cái: “Tiệm Phúc Duyên Trai canh này làm gì còn làm bánh mới?”
“Đừng lo, ta có sức lực có thủ đoạn.”
Thích khách từ tốn mở gói bánh, ta hít hít mũi, khàn giọng nói: “Ta muốn ăn bánh sữa hạnh nhân, ta muốn về nhà.”
Một đôi tay ấm áp phủ lên đầu ta.
“Ngươi tin ta không? Những gì hôm nay ngươi đánh mất, tương lai tất sẽ trở về tay ngươi.”
Ta nhìn vào mắt thích khách, ánh lửa từ đèn dầu nhảy nhót trong đôi mắt phượng ấy, dịu dàng mà kiên định.
Tuy cảm thấy hắn đang dỗ ta, nhưng ta lại không kiềm được mà muốn tin hắn.
Thích khách tháo chiếc túi nặng trĩu bên hông xuống, cùng bánh nóng hổi giao cho ta: “Ta phải rời đi một thời gian, ngươi ngoan ngoãn, đợi ta quay lại.”
Ta nhìn hắn, khẽ gật đầu: “Được.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-chua-nam-vung-tro-thanh-quy-phu-nuoi-heo/chuong-7.html.]
11
Thích khách đi rồi, ta mở túi hắn để lại, bên trong vàng óng ánh, toàn là hoàng kim.
Ta ngồi xổm dưới đất, từng miếng từng miếng ăn sạch bánh.
Mẹ nó chứ, ta cũng có thừa sức lực và thủ đoạn đấy!
Heo của ta có thể bị cướp đi, vậy thiên phú nuôi heo của ta thì sao?
Ta lấy lại tinh thần, nhấc bút lên, thắp đèn thức đêm, viết nên một bộ kỳ tác.
[Chăm sóc lợn nái sau sinh]
Hôm sau, ta liên hệ với thư phường, thông qua mối quan hệ của phu nhân Tể tướng, thuận lợi xuất bản.
Sách vừa ra mắt, mọi người nghe nói là do đại hộ nuôi heo Vương Bưu biên soạn, bản in thử đầu tiên liền bị tranh mua hết sạch.
Ta thừa thắng xông lên, lại ra thêm một quyển [Cách chọn giống heo đúng cách]
Lại một lần nữa bạo hồng.
Xưa có Bào Đinh xẻ thịt trâu, nay có Vương Bưu nói chuyện lợn.
Giới quý phụ kinh thành, cái vòng tròn quyền uy này, ta là tuyệt đối không thể lui ra!
Ta vung tay một cái, bày tiệc tại tửu lâu, khoản đãi những vị phu nhân đã từng giúp đỡ ta bao năm qua.
Phu nhân Tể tướng nhìn ta, đôi mắt ầng ậc nước: “Tiểu Bưu, ta thật sự lấy làm kiêu hãnh vì có một tri kỷ như ngươi.”
Phu nhân Tướng quân cũng tán thưởng nhìn ta: “Nào, Tiểu Bưu, chúc mừng ngươi ngày càng phát đạt, tặng ngươi một viên trân châu biển sâu!”
Ta nâng ly: “Không nói gì nữa, tất cả đều ở trong chén rượu này!”
Các vị phu nhân khác cũng phụ họa theo: “Kính Giả Thân Thương Thánh!"
……
Kính cái danh hiệu này, thật sự là không cần thiết.
Rượu qua ba tuần, phu nhân Tể tướng kéo ta đến một góc hẻo lánh.
“Tiểu Bưu, ngươi mau chạy đi.”
?
Ta nghe mà đầu óc mơ hồ: “Ý là sao?”
Phu nhân Tể tướng vẻ mặt nghiêm túc: “Sắp có chiến tranh rồi.”
“Ờ… lại đi chinh phục tiểu quốc à?”
Phu nhân Tể tướng lắc đầu: “Không, là Đại Tống.”
Ta kinh hãi: “Cái gì?!”
“Suỵt, nhỏ tiếng thôi, tướng công nhà ta không cho ta nói, nhưng ta chỉ nói với ngươi, ngươi mau chạy đi, sắp đổi trời rồi.”
“Vậy, còn người thì sao?”
Phu nhân Tể tướng lắc đầu: “Tính khí của tướng công nhà ta ta biết, ông ấy không đời nào chịu đi, Thánh thượng cũng không cho ông ấy đi.”
Ta hoang mang trở về nhà, lập tức báo tin cho Hạ quốc.
Cả đêm ta thu dọn đồ đạc, sáng sớm hôm sau mở cửa, liền phát hiện dưới đất có một bọc hành lý, bên cạnh còn có một bó cúc Vân Vụ.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Ta mở bọc ra, bên trong là bánh sữa da hạnh nhân đã được sấy khô.
……
Ai gửi vậy, thật khó đoán nha.
Ta chôn bó hoa vào trong hoa viên, mang theo bánh, rời khỏi tòa biệt phủ đã trống không của bản thân.
Trên đường phố loạn như ong vỡ tổ, xe ngựa lao đi tứ phía.
Tin tức Đại Tống muốn đánh Lương quốc đã truyền khắp nơi, dân chúng chen lấn nhau bỏ thành mà đi.