Công Chúa Nằm Vùng Trở Thành Quý Phụ Nuôi Heo
Chương 1
Thích khách truy sát ta suốt ba năm, cuối cùng mới phát hiện g.i.ế.c nhầm người.
Nguyên do là hắn bị cận thị nặng.
Một đêm nọ, hắn bất ngờ từ trên mái nhà lộn người xuống treo ngược, ta rốt cuộc nhịn không nổi nữa.
“Ngươi có bệnh hả! Ta chỉ là kẻ đồ phu an phận, có thể đắc tội với ai chứ? Với heo à?”
01
Thích khách kia lưng buộc dây thừng, từ xà nhà treo ngược thân xuống, trong tay còn cầm một thanh chủy thủ.
Ta ngồi trên giường, mắt to trừng mắt nhỏ với hắn.
Hắn che kín mặt, chỉ lộ ra một đôi mắt hồ ly dài nhỏ.
Đôi mắt ấy rất đẹp, khiến ta cả đời khó quên.
Bởi vì suốt ba năm qua, số lần ta có thể ngủ yên tới sáng ít đến đáng thương.
Mỗi lần mở mắt ra đều thấy đôi mắt kia, nếu có thể, ta muốn tự tay móc mù hắn.
Dù gì thì có mắt cũng chẳng để làm gì.
Hắn nheo mắt, tựa hồ đang cẩn thận phân biệt.
Một lúc sau.
“Chết tiệt, sao lại là ngươi!”
Ta: ……
Ta nghiến răng ken két: “Đã ba năm rồi, ba năm! Ngươi có thể mở to cặp mắt chó của ngươi ra nhìn kỹ xem rốt cuộc muốn g.i.ế.c ai không hả?!”
Hắn thở dài một tiếng, cởi dây thừng bên hông, lật người một cái, nhẹ nhàng đáp xuống giường ta.
“Hầy, đều tại ngươi, nhiệm vụ lại thất bại rồi.”
?
Tại ta?
Ta vừa định mở miệng, hắn đã nửa quỳ trước mặt, cúi người, tay chống giường, giọng hạ thấp: “Cô nương, cô và mục tiêu nhiệm vụ của ta, thật quá giống nhau.”
……
Ta: “Có gì thì nói cho đàng hoàng, buông tha cái gối của ta trước đã.”
Hắn sững người giây lát, buông tha cho cái gối đáng thương bị hắn đè nát.
Hắn ngẩng đầu, xác định rõ vị trí của ta, rồi hơi điều chỉnh tư thế, mặt đối mặt với ta.
“Thứ lỗi cô nương, lại quấy rầy giấc mộng đẹp của cô, nếu cần bồi thường, tại hạ đều có thể đáp ứng.”
Hắn nhìn ta, trong mắt có vài phần chân thành, một dải ánh trăng rọi xuống giữa hai chúng ta, chiếu vào mắt hồ ly của hắn, ánh sáng mờ ảo lưu chuyển.
Ta giơ tay chỉ lên mái nhà: “Sửa lại mái nhà cho ta, rồi cút mau.”
“Ồ, được thôi.”
Hắn đứng dậy, nắm lấy dây, lộn người một cái trở lại mái nhà, sau một hồi leng keng lạch cạch, mái nhà đã được sửa xong, ánh trăng cũng biến mất.
Từ trên mái nhà truyền đến giọng hắn: “Cô nương, tại hạ cáo từ trước, chúc cô ngủ ngon.”
Cút nhanh hộ ta, tạ ơn.
02
Ta thở phào một hơi.
Thật dễ gạt.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Kỳ thực, tám phần là hắn không hề nhận nhầm người.
Ta hiện đang ở kinh thành nước Đại Lương, nhưng thân phận là công chúa nước Hạ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/cong-chua-nam-vung-tro-thanh-quy-phu-nuoi-heo/chuong-1.html.]
Một tiểu quốc, diện tích chẳng bằng một phần mười Đại Lương.
Lý do ta đến đây thật hết sức nực cười.
Trong yến tiệc, có thị vệ hấp tấp chạy vào bẩm báo, nói đã chặn được một bức mật thư được truyền bằng bồ câu đưa tin.
Trên thư chỉ vỏn vẹn một dòng:
“Trời trở lạnh rồi, nên để nước Hạ diệt vong thôi.”
Phụ hoàng ta sợ đến nỗi chui xuống gầm bàn, còn bị quả nho trong miệng làm sặc, nói không nên lời.
Lúc này, một vị đại thần dâng lời khuyên: chi bằng phái một mật thám sang Đại Lương dò xét tình hình.
Phụ hoàng ta liền phất tay chỉ vào ta.
“Ngươi, đi làm mật thám.”
……?
Tai bay vạ gió, khiến ta sững sờ không thốt nên lời.
Ta vận hết tâm cơ, vội há miệng nói: “Sao lại đi Đại Lương? Đại Tống cũng không thể loại trừ được mà.”
Đại Tống và Đại Lương hai nước ngang hàng, chia cắt Trung Nguyên.
Tống quốc thế lực cường thịnh hơn, những năm gần đây vẫn luôn ở biên cảnh Đại Lương thăm dò, quan hệ hai nước vô cùng căng thẳng.
Vị đại thần tiến cử khi trước lại lên tiếng: “Công chúa, đường đến Tống quốc xa xôi, thần dân ta không kham nổi, huống hồ nếu thật là Tống quốc muốn khởi binh xâm lược, vậy thì... e rằng chúng ta cũng không cần kháng cự chi nữa.”
“Công chúa, chúc người bình an vô sự.”
Ta há hốc miệng: “Chẳng... chẳng lẽ chỉ có một mình ta đi thôi sao?”
Phụ hoàng lại phất tay mạnh một cái, chỉ vào một gã thị vệ đang gật gù ngủ gật trong góc.
"Để hắn đi cùng ngươi."
Ta còn chưa kịp nhìn rõ dung mạo người kia thế nào, đã bị nhét vào xe ngựa, một đường hướng về Đại Lương mà đi.
Ba con ngựa đã bị hành trình nhọc nhằn mà c.h.ế.t gục, sau một tháng xóc nảy, rốt cuộc cũng đến được kinh thành Đại Lương.
Thị vệ... đã mất tích.
Ta đoán chắc là có lần giữa đường dừng lại nghỉ ngơi, phu xe đã để lạc hắn đang ngủ mê man.
Chúc hắn bình an vô sự.
Vừa đến kinh thành, ta bị đưa tới trước một gian nhà tranh.
……
Phu xe lau mồ hôi bên thái dương, nói: “Công chúa, đây là chỗ tốt nhất thuộc hạ có thể tìm được ở kinh thành này, là nhờ cậy bao mối quan hệ mà có.”
“Người bảo trọng, thuộc hạ cáo từ hồi mệnh.”
……
Đành vậy.
Ta nhìn căn nhà tranh xiêu vẹo, tiếp nhận số mệnh của bản thân.
Ta ở tại khu nghèo phía nam kinh thành, chỉnh đốn qua loa rồi dọn vào ở.
Tháng đầu tiên, mẫu quốc đưa tới cho ta một con heo.
Ta một mình, cô đơn nuôi heo.
Ngay cả một a hoàn cũng không có.
Ồ không, không hẳn là một mình, vẫn còn một tên thích khách cách vài ba hôm lại tới ám sát ta.
Lần đầu hắn tới, ta run như cầy sấy, trong lòng thầm nghĩ, ta đây chẳng qua là công chúa của một nước nhỏ như hạt đậu, đáng để người ta tới ám sát hay sao?
Kết quả tên thích khách ấy chớp đôi mắt mờ mịt: “Ừm... hình như không phải ngươi, ta nhận nhầm rồi.”