"Đừng mà, chuyện làm ăn là chuyện làm ăn, tình cảm là tình cảm. Đừng vì tình cảm mà ảnh hưởng đến công việc." Tôi vội vàng khuyên can cả Trình Dục và Bạch Tiêm Tiêm.
"Trong mắt cô chỉ có tiền!" Trình Dục tủi thân đến mức gần như rơi nước mắt, "Cô không thấy bọn họ liên thủ bắt nạt tôi sao!"
"Họ bắt nạt tôi mới đúng, anh còn chưa đủ tư cách vào kịch bản của họ."
Tôi khuyên Trình Dục đang suy sụp tinh thần quay về xe, Bạch Tiêm Tiêm cũng kéo gã tay xăm về góc phố. Chúng tôi ngồi xuống ký hợp đồng xong, tôi quay lại nói với Trình Dục rằng nơi này sẽ được phát triển thành khu du lịch.
"Vậy thì nhiều tiền thật."
Trình Dục khoanh tay khinh bỉ: "Cô đúng là đồ vô tình!"
8
Khi tôi cầm hộp thuốc bước vào phòng đọc sách, Trình Dục đang dựa vào ghế sofa hút thuốc.
Bên cạnh có một ngọn đèn sàn tỏa ánh sáng vàng nhạt, khiến bóng dáng anh trông càng thêm thảm hại.
Tôi lặng lẽ bước đến bên cạnh anh.
Trình Dục liếc nhìn tôi một cái, im lặng dụi tắt điếu thuốc.
Tôi ngồi xuống bên cạnh, lấy bông tẩm một chút thuốc sát trùng, nắm lấy mặt anh.
Vẻ khó xử trong mắt Trình Dục thoáng qua rồi biến mất.
Cũng khó trách, người con gái theo đuổi nửa năm trời công khai cắm sừng mình, mà bản thân còn chẳng được vào kịch bản, người dính líu vào cuộc yêu hận tình thù với họ lại là bà vợ giả của mình.
Kịch bản như vậy đàn ông nào chịu nổi, huống hồ là Trình Dục - một người con trai được nuông chiều từ nhỏ.
Tôi cụp mắt xuống, cẩn thận kiểm tra vết thương của anh, tay từ từ tiến lại gần.
"Ui da. . ." Trình Dục nhăn nhó, "Nhẹ tay chút."
"Xin lỗi tổng giám đốc Trình, tôi còn chưa bắt đầu thoa thuốc."
Trình Dục trừng mắt nhìn tôi, tôi bắt đầu bôi thuốc cho anh.
Tay còn lại của tôi chống lên ghế sofa, nửa thân trên của chúng tôi kề sát nhau.
Trên người anh tỏa ra mùi hương gỗ dễ chịu.
Trình Dục cụp mắt không biết đang nghĩ gì, đột nhiên cười khẽ một tiếng, giọng tự giễu: "Chu Dực Nhiên, không ngờ tôi lại thua một người đàn ông như vậy."
"Còn có cả tôi nữa."
Ánh mắt Trình Dục lập tức sắc bén.
Tôi vội vàng bổ sung: "Nhưng tổng giám đốc Trình không nên vì thế mà mất tự tin, dù sao anh, anh ta và tôi là ba phong cách hoàn toàn khác nhau."
Trình Dục khó chịu: "Làm sao một kẻ như thế có thể ảnh hưởng đến tôi được?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.net.vn/co-vo-nho-ba-dao-cua-tong-giam-doc/phan-9.html.]
"Vậy thì tốt, vốn dĩ người đó là người yêu cũ của Bạch Tiêm Tiêm, họ có nợ nần với nhau, họ có duyên nợ chưa dứt, anh thực sự không cần phải nhúng tay vào chuyện này."
Theo dõi tui tại FB: Một Ổ Bánh Mòe để nhận được thông báo truyện mới sớm nhất nha!
Anh nhìn chằm chằm vào tôi: "Cô đã sớm biết chuyện giữa Bạch Tiêm Tiêm và người đàn ông đó phải không?"
Tôi im lặng một lúc, thành thật trả lời: "Tôi đã từng gặp anh ta, cũng từng nghi ngờ, nhưng mãi đến hôm nay mới xác nhận được."
Trình Dục nheo mắt: "Cô cố tình tiết lộ hành tung để khơi gợi sự tò mò của tôi, chắc hẳn cảnh tượng hôm nay, cũng là cô cố tình để tôi nhìn thấy."
Tay tôi khựng lại: "anh Trình, rốt cuộc ở trong lòng anh tôi là người như thế nào?"
Trình Dục hừ lạnh một tiếng: "Cô không có ở đó."
Tôi: ". . ."
Tôi: "Ý tôi là, tôi còn chưa thần thông quảng đại như anh Trình tưởng tượng đâu."
Trình Dục nhìn chằm chằm tôi: "Cô vì tiếp cận Bạch Tiêm Tiêm mà mua nhà của cô ta, ngay cả khuynh hướng tính dục cũng có thể nói dối, chẳng phải là để làm tôi khó xử sao?"
"Tôi tiếp cận Bạch Tiêm Tiêm, ban đầu là vì tiền." Tôi lau xong vết thương cho anh, đặt bông tẩm thuốc trở lại, bình tĩnh nói, "Sau đó tôi phát hiện bên cạnh Bạch Tiêm Tiêm còn có người đàn ông khác, không thể không để tâm vì anh."
Sắc mặt Trình Dục bỗng trở nên kỳ lạ: "Vì tôi?"
Tôi nở một nụ cười chân thành: "Đương nhiên rồi. Gạt qua lợi ích chung của chúng ta, tôi và anh dù sao cũng quen biết một phen, lại có mối quan hệ hợp tác tốt đẹp, làm sao có thể nhìn anh sa chân vào bẫy được."
"Quen biết một phen? Lợi ích chung?" Trình Dục cười lạnh một tiếng, "Chu Dực Nhiên, cô thật sự đã rơi vào cạm bẫy đồng tiền rồi."
Tôi cười cười, không đồng ý cũng chẳng phản đối: "Trên thế giới này, có lẽ chỉ có tiền là không phản bội mình thôi."
Tôi mang hộp thuốc đi, khi quay lại phòng đọc sách, trên tay đã có thêm một chai Stoli Elit.
Trình Dục im lặng nhìn tôi pha rượu, thêm đá.
Tôi mở máy hát trên tủ, nhạc Ý du dương trầm lắng tràn ngập căn phòng.
Tôi đưa ly cho anh.
Trình Dục: "Làm gì vậy?"
Tôi: "Tạo trải nghiệm thất tình đắm chìm cho anh."
Trình Dục: . . .
Trình Dục hừ một tiếng: "Tôi không thất tình, đây gọi là cắt lỗ kịp thời."
Trình Dục cầm ly rượu ngửi ngửi, nhíu mày: "Thêm gì vào thế?"
Tôi thuận thế ngồi xuống bên cạnh anh, đáp: "Nước cam."
Anh như đang chế giễu tôi: "Chai vodka này giá ba nghìn đô la, cô dùng để pha nước cam, thật là phung phí."
Tuy nói vậy, anh vẫn nhấp một ngụm.
Nét ngạc nhiên thoáng qua giữa đôi mày, Trình Dục khẽ ho một tiếng: "Cũng không tệ."