Có Một Đứa Con Vạn Nhân Mê Là Trải Nghiệm Gì?
Mở đầu (1)
“Ôn Lương, bọn tớ đi trước đây nhé!”
Ôn Lương đỡ thiếu niên trong tay, mỉm cười vẫy tay từ xa.
Hôm nay là sinh nhật Ôn Lương, cậu mời các bạn học đến dự tiệc sinh nhật. Đêm đã khuya, các bạn học lần lượt chúc phúc thêm lần nữa rồi từng nhóm ba, nhóm năm rời đi. Có Ôn Lương ở đó, chẳng ai dám đề nghị đến những nơi cấm trẻ vị thành niên.
Ôn Lương quá dịu dàng, quá trong sáng.
Cậu có thể nhẹ nhàng hóa giải tranh chấp giữa hai nam sinh, khiến họ làm lành; cẩn thận chia nhóm để nam sinh hộ tống nữ sinh về nhà; còn chu đáo gọi nước trái cây ấm và sữa thay cho rượu để chăm sóc các bạn nữ.
Trước một người như vậy, ngay cả nói đùa quá trớn cũng cảm thấy như xúc phạm cậu.
“A Sanh? A Sanh, tỉnh dậy đi.” Ôn Lương nhẹ nhàng vỗ vai thiếu niên, nhưng cậu ta dường như đã say đến bất tỉnh nhân sự. Ôn Lương bất đắc dĩ thở dài, mỉm cười xoa đầu thiếu niên. “Sao tửu lượng kém thế này, bảo cậu đừng uống mà.”
Đêm đã khuya, Ôn Lương ngẩng đầu nhìn chiếc đồng hồ lớn treo trên tường khách sạn, đỡ thiếu niên tiến đến quầy lễ tân.
“Học… học trưởng.” Một giọng nói nhỏ nhẹ vang lên. Ôn Lương quay lại, thấy một nữ sinh cúi đầu, mặt đỏ bừng.
“Là Chu Y Y à, khuya thế này sao chưa về nhà?”
Nghe giọng Ôn Lương, gương mặt vốn đã đỏ của Chu Y Y càng như muốn rỉ máu. Cô không dám nhìn thẳng vào cậu, chỉ cúi đầu nhìn góc áo sơ mi trắng của Ôn Lương, thoang thoảng mùi chanh tươi mát.
Chu Y Y cảm thấy đầu óc mình như một mớ bòng bong, những lời tỏ tình chuẩn bị trước đó chẳng nhớ nổi một chữ.
“Học… học trưởng, em…” Chu Y Y siết chặt rồi lại thả lỏng góc áo.
Ôn Lương dịu dàng an ủi: “Không sao, đừng căng thẳng, từ từ nói.” Cậu kéo thiếu niên sát vào người, đỡ gần hết trọng lượng của cậu ta.
Chu Y Y liếc thấy động tác của Ôn Lương, giật mình tự hỏi sao mình lại quên học trưởng đang đỡ một người, liệu có làm phiền cậu ấy không? Cô hoảng loạn ngẩng đầu, buột miệng: “Học trưởng! Em… em thích anh đã lâu! Từ năm lớp 11 đã thích anh. Anh có thể… cho em một cơ hội không?”
Càng nói, giọng cô càng nhỏ, đến cuối chỉ còn như tiếng muỗi vo ve.
Cô rất thích cậu.
Ôn Lương vẫn mỉm cười, nhưng trong mắt thoáng chút buồn bã. Chu Y Y chợt thấy lòng lạnh giá.
Người học trưởng cô thầm thương trộm nhớ, mang theo sự áy náy từ chối, trong làn gió đêm hè, giọng nói dịu dàng nhưng kiên định vang lên: “Xin lỗi, anh đã có người mình thích.”
Trái tim Chu Y Y chìm xuống đáy giếng. Dù đã tự nhủ hàng trăm lần rằng: “Học trưởng ưu tú như vậy chắc chắn sẽ không đồng ý, mình chỉ không muốn nuối tiếc”, cô vẫn không kìm được mắt đỏ hoe.
Nhỡ đâu, nhỡ đâu chứ.
Dù gì, đó là người cô thích suốt 5 năm.
Cô cúi đầu, để mái tóc dài tỉ mỉ chải chuốt che đi gò má, không muốn Ôn Lương thấy đôi mắt mình.
Giọng Ôn Lương lại vang lên, chậm rãi, như cân nhắc từng chữ: “Y Y, em là một cô gái tốt, em xứng đáng với người tốt hơn. Anh rất cảm ơn vì em thích anh. Nhờ em, anh biết từng có một cô gái dành tuổi thanh xuân quý giá nhất để thích anh. Nhưng xin lỗi, anh đã có người mình thích, anh yêu người đó rất nhiều. Em xinh đẹp, thông minh, dịu dàng, anh tin em sẽ tìm được một chàng trai yêu thương em và em cũng yêu họ. Y Y, cảm ơn em.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-mot-dua-con-van-nhan-me-la-trai-nghiem-gi/mo-dau-1.html.]
Chu Y Y ngẩng đầu, qua lớp hơi nước mờ nhìn Ôn Lương. Đôi mắt nâu của cậu dịu dàng như nước mùa xuân, ánh nhìn như người anh trai nhìn cô em gái nghịch ngợm, vừa bao dung vừa từ chối.
Cô bỗng nhiên ngưỡng mộ cô gái được Ôn Lương yêu, mọi ghen tuông tan biến.
Chu Y Y ngượng ngùng hít mũi. Ôn Lương mỉm cười đưa khăn giấy. Cô cúi đầu lau nước mắt, tiện thể lau luôn lớp trang điểm mắt hơi lem, cố ý làm to đôi mắt. Ôn Lương kiên nhẫn chờ, đến khi cô ngẩng đầu, dù khóe mắt còn đỏ, nụ cười vô tư đã trở lại.
“A, mi giả của Cao tổng nặng thật, giờ nhẹ hẳn rồi.”
“Kỳ thật học trưởng, em cũng chẳng nghĩ sẽ ở bên anh đâu. Chỉ là thích anh nhiều năm thế, không tỏ tình thì tiếc lắm, haha.”
“Giờ tâm nguyện hoàn thành, còn biết được một bí mật nữa ~ kiếm bộn rồi!”
Chu Y Y cười, lùi vài bước, vẫy tay, nói: “Học trưởng, em đi đây, khuya rồi, không về mẹ lại cằn nhằn mất.”
Cô nhảy chân sáo rời đi như thường lệ, nhanh đến mức Ôn Lương chưa kịp nói: “Có cần tìm ai đưa em về không?”
Cô chạy đến cửa, đột nhiên quay lại, ra sức vẫy tay, nở nụ cười rạng rỡ, làm khẩu hình thật to: “Học trưởng, tạm biệt!”
Mặt cô méo mó vì khẩu hình khoa trương, chẳng còn bóng dáng cô gái rụt rè ban nãy.
Ôn Lương bất đắc dĩ cười, gật đầu với cô. Chu Y Y xoay người chạy mất.
Chạy được một đoạn, nước mắt lặng lẽ rơi.
Học trưởng tốt như vậy, người cậu ấy thích chắc chắn cũng rất tuyệt.
...
Ôn Lương nhìn theo Chu Y Y chạy xa, bước đến quầy lễ tân, vẫn giữ nụ cười dịu dàng. “Phiền mở một phòng.” Cậu lấy chứng minh thư ra.
Nhân viên lễ tân nhanh nhẹn kiểm tra phòng trống, vừa nói: “Cậu bạn này trông say bí tỉ rồi, đêm nay anh chắc không yên đâu.”
Ôn Lương lắc đầu cười: “Học đệ của tôi, lần đầu uống rượu, một ly đã say thế này. Vẫn là trẻ con.”
“Phòng 332, phòng đôi.” Nhân viên tiếp lời. “Không định về nhà với bạn gái à? Cậu nhóc này thì gọi người nhà đến đón đi.”
Ôn Lương khẽ nhíu mày, nhưng khi nhân viên ngẩng lên, cậu vẫn cười. “Không cần phòng đôi, lấy phòng giường lớn cho tiện chăm sóc cậu ấy. Điện thoại cậu ấy hết pin, không liên lạc được với người nhà, nhưng trước khi ra ngoài cậu ấy đã nói với gia đình rồi.”
“Ồ, vậy à.” Nhân viên đưa thẻ phòng và chứng minh thư cho Ôn Lương. Cậu nhận lấy, cảm ơn, dừng một chút rồi trêu: “Mà tôi vẫn chưa có người yêu, độc thân chính gốc đây.”
Nhân viên cười lớn, vẫy tay chào Ôn Lương.
Ôn Lương đỡ thiếu niên vào thang máy. Ngay cả trong thang máy, cậu vẫn giữ nụ cười hoàn hảo, khóe môi cong đúng độ, nhưng nụ cười như chiếc mặt nạ, khiến người ta rùng mình.
Chưa theo đuổi được, nhưng sắp tới tay rồi.
...