Có Một Đứa Con Vạn Nhân Mê Là Trải Nghiệm Gì?

Chương 1.1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Một chiếc bàn trà, hai người ngồi đối diện.

Cao Thệ khoanh tay, chân bắt chéo, nhìn từ trên xuống dưới đứa con trai vừa được lôi từ đồn cảnh sát về.

“Nói đi, chuyện là thế nào?”

Cao Cố Sanh ủ rũ cúi đầu, mái tóc dày che khuất đôi mắt, trông như một cọng cải thìa héo úa. “Con cũng không biết chuyện gì xảy ra.”

Cao Thệ đập bàn một cái, mấy quả quýt trên bàn nhảy tưng tưng. “Không biết chuyện gì mà mày lại ở khách sạn?”

Nghe vậy, Cao Cố Sanh không chịu nổi, cũng đập bàn một cái – nhưng không đập được, bèn chuyển tay cầm lấy quả quýt.

Vừa lột quýt, cậu vừa nói: “Con coi thằng cha đó…”

“Bốp!”

Lần này, bàn tay Cao Thệ đáp xuống đầu Cao Cố Sanh.

“Không được nói tục!”

“Áu! Đau c.h.ế.t con rồi, bố già!”

Cao Cố Sanh ôm đầu xoa loạn, mái tóc dày bị hất lên, để lộ gương mặt khiến người ta nín thở.

Cậu chẳng hay biết gì, nhẹ nhàng tách một múi quýt ra khỏi đế trắng, cung kính dâng cho Cao Thệ.

“Bố, ăn quýt đi.”

Thấy Cao Thệ nhận quả quýt, Cao Cố Sanh mới nghiêm túc kể: “Hôm nay là sinh nhật Ôn Lương, anh ấy mời nhiều bạn học đến dự tiệc. Tửu lượng của con thì bố biết rồi, rượu trắng hai cân chỉ để khai vị. Nhưng lần này, nửa ly bia thôi mà con đã thấy đầu óc quay cuồng, chẳng còn sức lực. Con để ý, bia đó đổ từ cùng một chai, bạn bên cạnh uống thì không sao, chỉ mình con uống là say. Chắc chắn hắn động tay chân. Chuyện sau đó, khụ, bố cũng biết rồi. Hắn đưa con đến khách sạn, lúc đó con chưa say hẳn, đánh hắn một trận trở tay không kịp.”

Cao Cố Sanh nhìn Cao Thệ bỏ múi quýt cuối cùng vào miệng, ngắn gọn kết luận: “Tóm lại, con xem hắn là anh em, vậy mà hắn dám muốn lên con!”

“Mày…” Cao Thệ đau đầu, có lẽ bị cảm, xoa bừa vài cái rồi nói tiếp: “Thằng Ôn học trưởng gì đó của mày, chuyện là sao? Sao mày lại chọc phải hắn?”

Cao Cố Sanh từ nhỏ đã biết mình dễ thu hút những kẻ kỳ quái. Để tránh rắc rối, cậu cố tình cắt tóc như chó gặm, cạo lông mày lung tung, đeo kính to che nửa mặt, giấu đi gương mặt gây họa. Từ đó, bên cạnh cậu quả thật yên tĩnh hơn nhiều, bố cậu – người luôn chắn đám ong bướm cuồng si – cũng được nghỉ ngơi vài năm.

Cao Cố Sanh luôn tự hào với ý tưởng này, tự nhận rằng bạn bè mình kết giao đều là những người không quan tâm ngoại hình, thật lòng quý cậu.

Sự thật cũng đúng như vậy. Những ai nhìn thấu vẻ ngoài lôi thôi, quê mùa của Cao Cố Sanh, thấy được “tâm hồn thú vị” của cậu [theo lời tự quảng cáo rùm beng của Cao Cố Sanh], cuối cùng đều trở thành bạn thân chí cốt.

…Dù Cao Thệ nghi ngờ cậu chỉ lười chăm chút bản thân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/co-mot-dua-con-van-nhan-me-la-trai-nghiem-gi/chuong-1-1.html.]

Lên đại học, Cao Cố Sanh vẫn giữ phong cách ấy, nhưng bất ngờ được học trưởng Ôn Lương ưu ái. Cậu và Ôn Lương thân thiết ngay từ đầu, cứ ngỡ lại kết thêm một người bạn tốt, nào ngờ xảy ra chuyện sau đó.

Cao Cố Sanh buồn bực xoa đầu, nói: “Con cũng chẳng biết sao Ôn Lương lại ra tay với con. Chẳng lẽ lúc con không để ý, hắn thấy mặt con rồi?”

Cao Cố Sanh vén tóc mái, để lộ cặp lông mày cạo lung tung.

“Bố, bố xem lông mày con cạo lần này có đủ chất không?”

Cao Thệ nhìn kỹ, thấy một bên lông mày cạo mỏng dính, cong vút lên như “khai thiên”; bên còn lại cạo hình bầu dục, rũ xuống, mang khí thế “tích địa”. Chưa hết, chủ nhân cặp lông mày vì phát huy “vi khuẩn nghệ thuật” vượt xa người thường, còn dùng bút chì kẻ thêm cho bên rũ xuống, cố đạt tới phong cách Crayon Shin-chan. Khi cậu ngẩng đầu, cái miệng đỏ chót như xúc xích dưới mũi kiêu kỳ cũng lộ ra, khiến người ta nhớ đến Tây Độc trong Đông Thành Tây Tự.

Cao Thệ chỉ liếc một cái đã thấy mắt bị bạo kích.

Cao Thệ: “Cất đi, cất ngay đi!”

Gương mặt này chỉ có thể diễn tả bằng một từ: Thảm không nỡ nhìn.

Nhưng khi Cao Thệ bắt gặp hai người ở khách sạn, đống thứ lộn xộn trên mặt Cao Cố Sanh đã bị lau sạch. Dù lông mày cạo bừa cũng không che nổi nhan sắc của cậu.

Cao Thệ xoa thái dương, nghĩ đến một khả năng khác.

Khả năng “tự vệ bằng màu sắc” của Cao Cố Sanh bắt đầu mất hiệu lực.

Cao Thệ ngẩng đầu, thấy con trai lại cầm quả quýt bóc tiếp. Những ngón tay thon dài, trắng nõn linh hoạt lột vỏ, mang theo sức hút khó tả.

Những mảnh ký ức vụn vặt ùa vào đầu, Cao Thệ đột nhiên chấn động, cảm giác áp lực khó tả dâng lên, kèm theo cơn đau đầu dữ dội.

“Bố, bố sao thế? Lại đau đầu à?”

Cao Cố Sanh vội bỏ quả quýt, chạy đến ngồi xổm bên Cao Thệ.

Cao Thệ buông tay đang xoa thái dương, thấy con trai đầy lo lắng, hỏi: “Bố, có phải ‘mấy ngày mỗi tháng’ của bố lại đến không?”

Ông bố kìm nén, thầm niệm hai lần “Đây là con ruột”, cuối cùng không tát cho một phát.

Cao Thệ giơ tay đặt lên đầu Cao Cố Sanh, xoa mạnh như xoa đầu chó. “Không sao.”

“Bố biết vì sao Ôn Lương để ý đến con, nhưng nguyên nhân cụ thể cần hỏi đạo trưởng để xác nhận. Mấy hôm nay xin nghỉ học đi.”

Tóc rối bù xù, để lộ một vết m.á.u bên tai – dấu tích từ lúc đánh nhau với Ôn Lương.

Vết m.á.u tím xanh, nổi bật trên làn da trắng, trông đặc biệt ghê rợn.

Bạn cần đăng nhập để bình luận