Chồng Càng Ngoại Tình, Tôi Càng Nhiều Tiền

7

Trong bảy ngày tiếp theo, số dư tài khoản của tôi liên tục nhân đôi. 

 

【Chúc mừng ký chủ, tài khoản của cô nhận thêm 1,2 triệu tệ, tổng số dư là 2,4 triệu tệ.】 

 

【Chúc mừng ký chủ, tài khoản của cô nhận thêm 2,4 triệu tệ, tổng số dư là 4,8 triệu tệ.】 

 

【Chúc mừng ký chủ, tài khoản của cô nhận thêm 4,8 triệu tệ, tổng số dư là 9,6 triệu tệ.】 

 

【Chúc mừng ký chủ, tài khoản của cô nhận thêm 9,6 triệu tệ, tổng số dư là 19,2 triệu tệ.】 

 

Khi dự án kết thúc, trên đường về nhà, tôi thấy Giang Phù đăng một bài trên mạng xã hội. 

 

Trong bức ảnh, cô ta mặc váy ngủ của tôi, nằm trên giường trong phòng ngủ chính. 

 

Trên cổ cô ta là chiếc dây chuyền mà Trì Tự Trạch đã tặng tôi. 

 

Dòng chú thích dưới ảnh: 

 

“Yêu một người đàn ông đã có vợ, điên cuồng muốn thay thế vị trí của chị ấy, tôi nên làm gì đây?” 

 

Hệ thống nói với tôi rằng bài đăng này chỉ hiển thị riêng cho tôi. 

 

Cô ta cố tình đăng như vậy để tôi thấy, ép tôi nhường chỗ. 

 

 

Tôi về nhà mà không báo trước. 

 

Nghe thấy tiếng mở cửa, Giang Phù vội vàng bước ra từ phòng làm việc. 

 

“Chị Dĩ Vãn, chị về sao không nói trước một tiếng? Hôm nay là cuối tuần, chú Trì có thể đi đón chị mà.” 

 

Má cô ta đỏ bừng, trên cổ còn rõ ràng những dấu vết đỏ. 

 

Ánh mắt tôi dừng lại trên chiếc dây chuyền cô ta đang đeo: 

 

“Chiếc dây chuyền này là của tôi phải không? Trì Tự Trạch tặng tôi.” 

 

Giang Phù cười gượng: 

 

“Chú Trì nói chị không thích, nên đã tặng lại cho em.” 

 

Cô ta vừa nói vừa tháo dây chuyền ra, miễn cưỡng đưa lại cho tôi: 

 

“Nếu chị muốn, em trả lại cho chị.” 

 

Đúng lúc này, Trì Tự Trạch bước ra từ phòng làm việc, vừa kịp thấy tôi ném chiếc dây chuyền vào thùng rác. 

 

Ánh mắt anh ta tối lại, rồi theo tôi vào phòng ngủ chính. 

 

Tôi mở tủ quần áo, nhìn thấy chiếc váy ngủ mà Giang Phù mặc tối qua đã được treo trở lại. 

 

Trên đó vẫn còn thoang thoảng mùi nước hoa của cô ta. 

 

Tôi nghi ngờ rằng cô ta đã cố tình xịt nửa chai nước hoa lên váy ngủ của tôi. 

 

Cầm chiếc váy lên, tôi bình thản ném nó vào thùng rác. 

 

Ánh mắt Trì Tự Trạch lóe lên một tia chột dạ nhưng nhanh chóng biến mất: 

 

“Sao em lại vứt chiếc váy đó đi?” 

 

Tôi điềm tĩnh trả lời: 

 

“Tại sao tôi vứt, anh không biết sao?” 

 

Anh ta lảng sang chuyện khác: 

 

“Giang Phù đã tìm được nhà ở ngoài rồi. Ngày mai cô ấy sẽ chuyển đi.” 

 

Rồi anh ta tiếp lời: 

 

“Dĩ Vãn, chúng ta hãy sống thật tốt bên nhau. Chuyện có con, em nghĩ kỹ chưa?” 

 

Tôi nhìn anh ta, không thể tin nổi những lời vừa nghe thấy. 

 

Làm sao anh ta có thể thản nhiên nói với tôi rằng muốn sống tốt bên nhau? 

 

Bạn cần đăng nhập để bình luận