Chồng Càng Ngoại Tình, Tôi Càng Nhiều Tiền
3
4
Trì Tự Trạch bước ra khỏi phòng làm việc, dẫn Giang Phù đi tham quan phòng trẻ.
Giang Phù nằm lên chiếc giường đầy ắp búp bê, đôi mắt cong cong, cười nói:
“Wow, đây đúng là căn phòng công chúa mà hồi nhỏ em từng mơ ước. Cảm ơn chú Trì đã xem em như con gái để nuôi lại lần nữa.”
Tôi cảm thấy ghê tởm đến cực điểm.
Nhưng Trì Tự Trạch dường như không hề nhận ra cảm xúc của tôi.
Sau khi Giang Phù chuyển vào nhà tôi, ngày nào cô ta cũng nhắc đến “chú Trì” hết lần này đến lần khác.
“Chú Trì, trái cây trong tủ lạnh em ăn được không ạ?”
“Chú Trì, nước tắm hơi nóng, chú có thể giảm nhiệt độ xuống hai độ giúp em được không?”
“Chú Trì, cái máy giặt sấy này dùng thế nào ạ? Em không biết, chú chỉ em với nhé?”
“Chú Trì, em hơi đói, em định nấu mì, chú có muốn ăn cùng không ạ?”
“Chú Trì, em không ngủ được, em qua thư phòng tìm sách đọc được không?”
Khi nói, giọng cô ta ngọt ngào, mềm mại, lại còn mang theo chút nũng nịu.
Trì Tự Trạch rất thích kiểu này.
Anh ta nhẹ nhàng trả lời từng câu hỏi của cô ta.
Kiên nhẫn chỉ cô ta cách sử dụng máy giặt sấy.
Thậm chí còn khen ngợi tô mì cô ta nấu rất ngon.
Đến khuya, anh ta còn ở trong thư phòng cùng cô ta.
Anh làm việc, cô ta đọc sách.
Hai người họ dường như rất vui vẻ khi ở bên nhau.
Còn tôi, lại như người thừa trong chính ngôi nhà của mình.
Một tuần sau.
Chi nhánh của công ty ký được dự án thiết kế cảnh quan cho một biệt thự sân vườn.
Tôi là kiến trúc sư trưởng thiết kế sân vườn của công ty.
Trụ sở chính quyết định cử tôi phụ trách dự án này.
Dự án dự kiến kéo dài ba tháng, từ thiết kế đến bàn giao.
Ngôi nhà đó, có Giang Phù ở, tôi không chịu nổi dù chỉ một ngày.
Vì vậy, tôi đồng ý với công ty đi công tác để phụ trách dự án này.
Buổi tối, tôi làm việc muộn mới về đến nhà.
Khi mở cửa, tôi thấy đèn trong phòng khách không bật, chỉ có ánh sáng hắt ra từ chiếc TV laser.
Trì Tự Trạch và Giang Phù đang ngồi trên sofa da xem phim.
Họ đang xem một bộ phim cổ trang thần tượng đang hot gần đây.
Trên màn hình, nam nữ chính đang hôn nhau.
Tôi nghe rõ tiếng Giang Phù nuốt nước bọt.
Nhất Phiến Băng Tâm
Bầu không khí mập mờ bị tiếng cửa mở của tôi phá vỡ.
Tôi bật đèn phòng khách, nhìn thấy Giang Phù đang ôm gối, mặt đỏ bừng.
Trì Tự Trạch thấy tôi về, liền cầm điều khiển tắt TV.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeyd.com.vn/ajax/get-chapter.]
Anh ta thản nhiên hỏi:
“Sao về muộn thế?”
“Tôi tăng ca làm bản thiết kế.” Tôi đổi sang dép đi trong nhà, bước thẳng vào phòng ngủ chính.
Trì Tự Trạch đi theo sau.
Tôi xoay người vào phòng tắm trong phòng ngủ, đóng cửa lại.
Anh ta đứng ngoài cửa hỏi:
“Em ăn gì chưa? Có cần anh đặt gì cho em ăn không?”
“Không cần.” Tôi lạnh lùng từ chối.
Tôi mở vòi nước, rửa mặt bằng nước lạnh.
Trong gương phản chiếu lại một gương mặt xinh đẹp, cuốn hút.
Tôi không biết vấn đề giữa tôi và Trì Tự Trạch là ở đâu.
Chúng tôi có nền tảng tình cảm, tôi vẫn còn trẻ và xinh đẹp, lại có một công việc tử tế.
Tại sao anh ta vẫn muốn chu cấp cho một “nữ sinh nghèo khó”?
Huống chi, Giang Phù giờ đã học năm cuối đại học, thậm chí đã bắt đầu đi thực tập rồi.
Cô ta hoàn toàn có khả năng tự lo chuyện ăn uống cho bản thân.
Sau khi tắm xong, tôi bước ra ngoài.
Trì Tự Trạch đang ngồi trên ghế sofa đơn, trong tay nắm một chiếc hộp tinh xảo.
Tôi đi đến bàn trang điểm, thoa kem dưỡng da lên mặt.
Trì Tự Trạch tiến đến phía sau, lấy một chiếc dây chuyền từ trong hộp ra và đeo lên cổ tôi.
“Em quên rồi sao, hôm nay là kỷ niệm ba năm ngày cưới của chúng ta.”
Tôi nhìn sững sờ vào chiếc dây chuyền trên cổ mình.
Mỗi dịp kỷ niệm ngày cưới hay các ngày lễ trước đây, Trì Tự Trạch đều chuẩn bị quà cho tôi.
Anh ta là người khá chú trọng đến những nghi thức như vậy.
Chiếc dây chuyền này đúng là mẫu và thương hiệu mà tôi yêu thích.
Nhưng lúc này, trong lòng tôi không có chút rung động nào.
Tôi tháo chiếc dây chuyền xuống, tùy ý ném nó lên bàn trang điểm.
Chuyển sang chủ đề khác, tôi nói:
“Công ty cử tôi đi thành phố C phụ trách một dự án, phải công tác ba tháng.”
“Đi lâu vậy sao?” Trì Tự Trạch vòng tay ôm lấy eo tôi. “Không thể không đi được à?”
“Tôi đã đồng ý rồi.” Tôi thoát khỏi vòng tay anh ta.
Nhận thấy sự lạnh nhạt của tôi, ánh mắt Trì Tự Trạch trở nên trầm lặng:
“Chúng ta không phải đang tính chuyện có con sao? Em đi công tác ba tháng, còn nói đến chuyện mang thai gì nữa?”
Tôi bực bội đáp:
“Chuyện đó để sau đi. Hiện tại, tôi chỉ muốn tập trung vào công việc.”
“Tập trung công việc cũng không thể phớt lờ anh được chứ. Chúng ta đã lâu rồi không...”
Trì Tự Trạch còn chưa kịp nói hết câu thì bị ngắt lời.
Giang Phù đứng ngoài cửa gõ cửa:
“Chị Dĩ Vãn, chú Trì, hai người ngủ chưa ạ?”