Có tiếng bước chân dẫm lên bùn, cánh hoa  mảnh vụn vỡ  bước chân  nọ.
 
Kịch.
Chia sẻ link thoải mái không cần xin phép, nhưng vui lòng để lại đường link tới bài chia sẻ trong phần comment của truyện nha!
Lưỡi kiếm lạnh buốt chĩa  gáy .
Có bản lĩnh. Hẳn là cướp  kiếm từ tên thị vệ nào .
 
Ta chậm rãi  , thu  trong tầm mắt gương mặt trẻ tuổi nhưng lẫm liệt, mắt  hằn vệt m.á.u đỏ.
Hắn định cất lời, bất chợt   mắt . Đáy mắt  phản chiếu vệt nắng xuân, bỗng nét mặt thoáng ngẩn .
Ta  quá quen với vẻ mặt kiểu .
Gương mặt  nào  sắc nước hương trời. Chỉ duy nhất   một đôi mắt - đôi mắt hạnh nhân  quá to tròn, nhưng sâu thẳm và man mác như nước hồ thu tĩnh lặng.
Ta mỉm , cố tình  cho khóe mắt cong cong ngọt ngào:
"Tống phó tướng. Kể từ  , ngươi vẫn dũng mãnh cương liệt như . Ta còn  kịp tạ ơn ngươi đó."
"Quá khen," Hắn đáp cụt ngủn. "Vết d.a.o cô đ.â.m  cũng  mới lành thôi."
"Chẳng  Tống phó tướng  truy cầu gì?" Ta  mấy bận tâm thái độ của .
Xoẹt.
Lưỡi kiếm di chuyển một tấc, cứa nhẹ  cổ . Máu rỉ xuống thấm  vạt áo hồng.
"Ta chỉ ," Hắn lạnh lùng  , "Báo thù cho Trần Hiên!"
Ta vẫn mỉm   động.
Hắn tiếp lời.
"Chắc ngươi còn  nhớ Trần Hiên là  nào. Hắn chính là..."
"Có chứ,"  đột ngột ngắt lời, "Người  cùng ngươi  đường hồi kinh, vị  rơi xuống vực."
Tống Trác sững sờ một thoáng khi   thẳng.
Lưỡi kiếm của  thoáng run lên.
"Lẽ    chủ động tới thỉnh tội với Tống phó tướng," Ta  hiệu cho Minh Tâm đừng manh động, khi nàng đang chuẩn  đ.á.n.h úp từ phía , "Nhân hôm nay,  trả công đạo cho ngươi."
 
Nàng thu tay , hậm hực lui  thư phòng, mang  một tập thư tín.
Tống Trác vẫn chĩa kiếm  cổ , hoa đào  gió thổi ngang, cánh hoa đứt rời bởi lưỡi kiếm sắc bén.
"Đây là bút tích của Trần chỉ huy, hẳn ngươi  nhận ." - Minh Tâm tiến tới đưa cho .
 
Tống Trác nghi ngờ tiếp nhận tập giấy từ tay nàng.
Ta cùng nàng ngầm quan sát thật kỹ vẻ mặt .
 
Hắn  qua,  ngẩng lên như  sét đánh:
"Trần Hiên... thông đồng phản quốc?"
Minh Tâm gật đầu.
Tống Trác vẫn như  tin nổi.
Ta cùng Minh Tâm đưa mắt  . Hình như... quả thật    việc .
 
"Ta , ngươi hẳn cảm thấy khó tin. Cho ngươi ba ngày, tự  kiếm tra bằng chứng."
Ta lùi bước, tránh khỏi mũi kiếm của Tống Trác vẫn còn đang bàng hoàng.
"Sau đó,  chờ ngươi... tới thỉnh tội."
 
Ta cùng Minh Tâm bước   sân ngập gió sớm.
 
Giọng khàn khàn của  muộn màng vang lên từ phía :
"Nếu như Trần Hiên  liên hệ với Chính Dương,    Thái tử..."
"Điều đó, tùy ngươi nhận định." Ta mỉm .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeyd.net.vn/chinh-ha/chuong-04.html.]
...
Phiền phức cứ thế mà nối tiếp .
Ả  kế của , thế mà dám chạy tới tận phủ Công chúa mà khiêu khích. Ta vốn   tiếp ả, nhưng -
"Tĩnh Vương phi  là... đến để đưa di vật của  Quận chúa." Minh Tâm nghiến răng.
 
Mẹ  ư? Ta    hoa đào  sân, giờ   gió thổi tan tác.
"Dùng một   c.h.ế.t từ lâu để  điều kiện với ?" Ta kéo  vạt áo, "Không  ả ngu ngốc  kiêu ngạo?"
 
Rốt cuộc,  vẫn  ngoài gặp ả.
Dưới nắng xuân, trâm ngọc đầy đầu của ả xòe  như đuôi công, ánh lên chói mắt.
Ả mỉm , hành lễ đoan trang như một mệnh phụ thứ thiệt, chứ   thứ nha  ti tiện bò lên giường cha , hại c.h.ế.t  ,  em gái  sinh non. Từ đó, nó sức khỏe yếu ớt mà lìa đời khi còn tuổi xuân rực rỡ.
"Hôm nay tới đây, là tặng  cho Công chúa một vật cũ," ả che miệng , "mong nàng nơi đất khách bạc đầu giai lão, với vị trượng phu... lớn tuổi bạo ngược... ,   là trưởng thành mạnh mẽ của nàng."
Đám hầu theo  nàng cũng bật  khúc khích.
Thị nữ bên cạnh dâng lên một khay gỗ lót lụa, bên trong là chiếc vòng ngọc quý giá  vỡ nát.
 
Thứ ...
Cơn giận bốc lên đỉnh đầu ,   nổi lên xúc động  phanh thây lột da kẻ  mặt.
  còn  kịp  tay -
 
"Á!" Một thị nữ kêu thét lên khi  nắm tóc. Khi nãy, ả là kẻ  to nhất.
 
"Láo xược," một giọng nam gằn khàn, "Cái miệng hèn hạ dám sỉ nhục Công chúa, xem  xé nát như thế nào."
Vạt áo đen trắng phất lên, Tống Trác  chắn  mặt.
 
Ả  kế của  lùi , mắt mở trừng kinh hoàng:
"Ngươi... ngươi..." Ả lắp bắp, "Vô lễ! Chuyện hậu viện của Vương phủ, ngươi là kẻ nào mà dám xen ?"
"Vương phủ?" Hắn  khẩy, "Giờ đây nàng là Công chúa  tấn phong, liên quan gì tới cái Vương phủ rách nát nhà ngươi?"
Ả  thị nữ đỡ lấy, liên tục lẩm bẩm: "Phản , phản !"
 
Có kẻ gào lên   đáng mặt nam nhân,   bắt nạt một  phụ nữ yếu đuối.
Hắn bóp khớp tay, khiến chúng kêu lên tiếng khùng khục, miệng nhếch lên, "Vừa , ông đây  ngại đ.á.n.h đàn bà. Thứ mồm miệng dơ bẩn, bất phân nam nữ,  ngứa mắt là đ.á.n.h hết!"
Nói  lao  vật lộn bừa bãi,  đám  Vương phủ nhốn nháo cả lên.
 
Minh Tâm nhân lúc  tiến tới đá bay đám hộ vệ, lôi xềnh xệch ả  kế còn đang sững sờ đến  mặt , đập cho ả quỳ xuống.
Ta giật tóc ả thô bạo,  ả thét lên tới rơi lệ:
"Kế mẫu, Vương phi ... Ngươi quên ,   còn là đứa trẻ nơm nớp sống  sự kiểm soát của  cha ngu ngốc đó nữa ." Ta phất tay, Minh Tâm bê khay ngọc tới, "Vừa  ở đây  di vật của  . Ngươi ganh ghét bà  tới ,   tự  nuốt ? Biết  học  vài phần cao quý của bà ."
Nói   do dự, nhét thẳng từng mảnh ngọc vỡ  cái miệng còn đang hé  rên rỉ.
Ả thét lên đau đớn,  Minh Tâm bịt mũi bắt nuốt.
 
Đám  đang đ.á.n.h lộn, bao gồm cả Tống Trác, đều dừng  há hốc miệng  chúng .
 
"Ngươi... ngươi điên !" Ả nức nở, "Nếu chuyện  truyền  ngoài..."
"Ồ," Ta nhướn mày, cạy miệng ả , nhét thêm một mảnh ngọc lớn, "Thì cha  sẽ  vui . Chuyện liên quan tới sĩ diện mà."
Ta thả tóc ả , mặc ả đổ vật xuống sân, sụp xuống nôn ọe.
"Minh Tâm, tiễn khách." Ta    nội viện, "Nhớ cho  dọn sạch nơi , đốt hương lên xua uế khí."
Đám  nọ vấp lên vấp xuống mà hốt hoảng rời .